Chương 1.1: Trò chơi gian lận

“Đm, trò chơi gian lận ngu ngốc!”

Diệp Linh Lung nhìn đám zombie đang lảng vảng dưới lầu, cô cắn răng, thậm chí còn không dám lớn tiếng mắng chửi. Chỉ sợ không cẩn thận làm kinh động đến những con quái vật khát máu đáng sợ đó.

Diệp Linh Lung là người yêu thích văn hóa mạt thế, đương nhiên cô chỉ thích những bộ phim điện ảnh, tiểu thuyết, manga, anime và game về ngày mạt thế.

Các nhân vật chính sẽ đấu tranh để sinh tồn trong những môi trường khắc nghiệt, cô cầm một miếng khoai tây chiên, vừa ăn vừa uống Coca, một bên thì bình luận, đó mới chính là kiểu mạt thế mà cô thích.

Thật sự lại đến lượt cô trở thành vai chính của thế giới này, cô còn không bằng so với “Diệp Công hảo long”.

Diệp Công hảo long: Là một câu thành ngữ chỉ những người bề ngoài tỏ vẻ là thích một thứ gì đó nhưng thực sự là không thích. Thậm chí khi tận mắt chứng kiến còn cảm thấy sợ, trong câu này ý chỉ nữ chính miệng thì nói thích mạt thế nhưng khi được trở thành một nhân vật trong mạt thế thì cô lại cảm thấy sợ hãi.

Trước ngày hôm đó, Diệp Linh Lung còn thảo luận với bạn bè của mình rằng kiểu mạt thế nào mới là mạt thế hợp lý. Cô còn cảm thấy thiên tai, người ngoài hành tinh xâm lược, thậm chí cả bức xạ hạt nhân còn đáng tin cậy hơn cả những con thây ma.

“Hiện tại khoa học kỹ thuật đã rất tiên tiến, vũ khí cũng tiên tiến, bộ máy nhà nước mạnh mẽ và hiệu quả như vậy, làm sao những con thây ma đơn thuần đó lại có thể khiến nhân loại bị diệt chủng được? Cho dù nhất thời không kịp phòng bị thì cũng chắc chắn có thể tổ chức phát động phản công và hồi phục lại thôi.”

Lời nói đó vẫn còn văng vẳng bên tai cô, nhưng Diệp Linh Lung không thể ngờ rằng ngày hôm sau khi cô vừa mới mở mắt ra, cô đã nhìn thấy khuôn mặt của người bạn cùng phòng là Vu Phỉ của mình đã biến thành thây ma.

Cũng may là cô ngủ ở giường trên, dáng người của Vu Phỉ lại quá nhỏ cho nên không thể thò tay tới chỗ cô, thây ma đã mất đi ý thức cho nên không thể leo lên cầu thang, chúng chỉ có thể ở đó canh giữ và gào rống không ngừng.

Diệp Linh Lung đã trải qua một loạt những việc mà người bình thường phải trải qua, chẳng hạn như hoảng sợ và la hét cầu cứu, nhưng tất cả đều vô ích, cô rất bối rối, do dự, rốt cuộc thì cô cũng lấy hết can đảm để xử lý Vu Phỉ.

Thật sự thì những bước động thủ này cũng không quá khó khăn. Bởi vì Vu Phỉ chỉ biết đứng tại chỗ mà gầm rú, cánh tay thì không ngừng vươn ra để bắt cô.

Cái khó chính là việc xây dựng lại tâm lý trước và sau của chính mình.

Tuy nhiên, những tiếng kêu la thảm thiết xa và gần hết đợt này đến đợt khác vang lên, giúp Diệp Linh Lung có thể đẩy nhanh quá trình hơn.

Một khi chấp nhận thiết lập này... Không chấp nhận nó thì cũng không còn cách nào khác nữa, dù sao thì mọi chuyện cũng đều đã xảy ra rồi.

Diệp Linh Lung cẩn thận rời khỏi giường, thậm chí cô còn kiểm tra cơ thể của Vu Phỉ một chút, để xác định xem cô ấy đã biến thành loại zombie nào—— Dù sao thì thiết lập các zombie trong mỗi tác phẩm đều sẽ có khác nhau đôi chút.

Cô cũng không phát hiện gì nhiều, dù sao thì Vu Phỉ cũng đã chết. Hơn nữa tuy rằng Diệp Linh Lung là sinh viên khoa y nhưng cô chỉ mới học năm nhất, thậm chí những tài liệu giải phẫu còn chưa đọc xong. Còn về những trải nghiệm xem phim, đọc manga, xem anime và chơi game...Xì. Ai có thể cầm khoai tây chiên và Coca rồi nhìn nhân vật chính tìm đường chết là có thể học được kinh nghiệm giải phẫu thi thể được chứ?

Chỉ có điều, Diệp Linh Lung không chỉ may mắn thoát khỏi biến dị mà còn nhận được bàn tay vàng giống như hầu hết các nhân vật chính.

Đó chính là hệ thống của trò chơi sinh tồn ngày mạt thế mà cô chơi trước khi đi ngủ ngày hôm qua, những điều này đều đang lóe lên trong ý thức của cô.

[Phát hiện thi thể biến dị, có thể giám định được.]

Đương nhiên là Diệp Linh Lung lựa chọn giám định, nhưng hệ thống lại hiện ra cảnh cáo: [Không đủ tinh thạch.]

Diệp Linh Lung:...