Chương 1: Xuyên về năm 70

“Khương Nghiên, mày đứng dậy đi, đừng tưởng giả vờ ốm là có thể trốn tránh được.”

“Gia đình họ Khương đã nuôi dưỡng mày bấy lâu nay, đã đến lúc mày phải báo đáp. Dù mày có muốn hay không, thì mày cũng phải gả cho Lục Vân Thăng.”

“Ba nói nếu mày không gả thì phải xuống nông thôn, gia đình họ Khương không nuôi người không làm việc.”



Khương Nghiên choáng váng, người run rẩy, còn đang khó chịu thì tai vẫn nghe thấy tiếng nói ngạo mạn, thậm chí còn bị kéo ra khỏi chăn ấm.

Nghe tiếng nói đó, cô biết ngay là ai, chính là Khương Mạt, người em gái thường xuyên ức hϊếp nguyên chủ.

Khương Mạt được cưng chiều từ nhỏ, trong khi nguyên chủ chỉ là con nuôi, có hay không cũng được.

Khi ông cụ Khương còn sống, cuộc đời nguyên chủ còn dễ thở, nhưng kể từ khi ông cụ mất, nguyên chủ trở thành người thừa trong nhà họ Khương. Dù bệnh tật cũng chẳng ai để ý, đêm qua sốt cao đã qua đời trên giường, và bây giờ đây là Khương Nghiên.

“Tao nói mày có nghe không, mau dậy đi, đừng giả vờ yếu đuối để ai thương hại!”

Làn da Khương Nghiên trắng nõn, dung nhan xinh đẹp, khi sốt da càng đỏ hồng như trứng gà mới bóc, vẻ ngoài yếu đuối khi ốm khiến người ta chỉ muốn ôm vào lòng yêu thương.

Nhìn thấy vẻ đẹp mong manh ấy, Khương Mạt cảm thấy ghen tị không chịu nổi, khuôn mặt không mấy xinh đẹp của cô ta càng nhăn nhó.

Cô ta giận dữ véo mạnh vào cánh tay Khương Nghiên, ác độc nói: “Đúng là đồ nông thôn không ra gì, chỉ biết quyến rũ đàn ông.”

Khương Mạt chỉ biết rằng Khương Nghiên được ông nội đưa về từ nông thôn, nên vô thức coi cô như một đứa trẻ mồ côi không ai muốn.

Nghĩ về thân thế của Khương Nghiên, Khương Mạt bỗng nhiên trở nên bình tĩnh. Bản thân là con gái của một cán bộ trong hội cách mạng, mẹ làm việc tại cung tiêu xã, còn Khương Nghiên chỉ là một cô gái nông thôn không ai muốn.

Dù có dung mạo xinh đẹp đến mấy, rồi cũng phải gả cho một kẻ bất tài không thể có con. Nghĩ đến điều này, Khương Mạt càng thấy hả hê, sức mạnh trong tay cô ta càng tăng lên, Khương Nghiên đau đớn thở dài, nhưng cũng dần tỉnh táo trở lại.

Cô không phải là kiểu người để người khác ức hϊếp, cô đưa tay ra tát một cái.

Một tiếng “bộp” vang dội khắp căn phòng.

Khương Mạt ngơ ngác.

Dưỡng mẫu Diệp Xuân Lan của nguyên chủ đứng phía sau cũng ngơ ngác theo dõi cuộc đối đầu.

Không ai trong nhà họ Khương ngờ được rằng Khương Nghiên, người vốn nhẫn nhục chịu đựng, lại chủ động đánh người, huống hồ là đánh vào cô con gái cưng của họ.

Khương Nghiên lắc lắc bàn tay đau nhức, nhìn Khương Mạt và nói giận dữ: “Cô điên à, sao lại nhéo tay tôi? Cô bảo ai là tiện nhân? Tôi thấy cô mới là người chỉ biết tới đàn ông mỗi ngày.”

Cái tát của Khương Nghiên khiến đầu Khương Mạt ù ù, phản ứng lại thì giận đến nỗi tóc cũng muốn dựng ngược.

“A!”

“Khương Nghiên, mày dám đánh tao à? Hôm nay tao quyết tâm không để yên cho mày.”

Được cô ta bắt nạt từ bé nhưng nay lại dám đáp trả, thậm chí còn tát vào mặt mình, Khương Mạt hét lên muốn lao tới đánh người. Nhưng Khương Nghiên phản ứng nhanh, lật người tránh né và cảnh cáo: “Nếu cô muốn lợi dụng tôi để thăng chức thì tốt nhất nên kiềm chế lại, không thì sợ rằng ba cô sẽ không lên nổi chức phó chủ nhiệm đâu.”

“Mày dám uy hϊếp tao à?” Khương Mạt dừng lại, tức giận đến mức không thở nổi, nhưng cũng không dám tiến lên nữa, sợ thật sự làm tổn thương Khương Nghiên thì ba cô ta sẽ thực sự giận.