Chương 1: Bệnh tật

Thứ Năm, trời nhiều mây.

Tần Xán quẹt thẻ vào phòng thí nghiệm, vừa mới thay quần áo thí nghiệm, chợt nghe thấy phía sau có người gọi tên cậu.

Quay đầu lại và thấy Amy, người ở tổ bên cạnh đang cười tủm tỉm vẫy tay với cậu, "Giúp tôi lấy bột agar không, Tần Xán? Tôi không thể chạm đến nó được."

Tần Xán nói, "Mà tôi còn chưa bước chân vào phòng, đã bị bạn sai khiến rồi đấy."

Ngoài miệng Tần Xán thở dài, trên tay ngược lại giúp cô cầm lấy chai lọ lọ lọ trên tủ, "Bạn đang làm môi trường nuôi cấy à?"

Amy gật đầu, "Đúng vậy," Amy nói, "Tôi chưa kịp ăn sáng mà đã phải bắt đầu làm việc với vi khuẩn nấm...À, đúng rồi, địa chỉ tiệc sinh nhật tối nay tôi đã gửi cho bạn rồi, đừng đến muộn nhé. Tôi đã không ăn gì suốt ba ngày, nên đêm nay phải ăn cho đủ."

Amy lên tiếng đánh vào vai Tần Xán, "Chỉ có mình bạn là nói suông đấy."

Tần Xán không đổi sắc, chỉ nghiêng người lùi lại một chút, nói, "Bột agar, albumin trứng và glucose, có lẽ đây là tất cả những gì cần cho môi trường nuôi cấy nấm đúng không? Tôi đã giúp bạn lấy hết rồi, bạn có thể tiếp tục làm việc của mình."

Amy ngạc nhiên, nói, "Ồ, cảm ơn bạn."

Tần Xán khoác tay áo, xoay người đi về phía bàn làm việc của mình.

Trên đường đi, cậu gặp một số đồng nghiệp khác đều chủ động chào hỏi mình. Tần Xán cũng vui vẻ đáp lại từng người một.

Tần Xán là con lai Trung Anh, với đôi mắt sâu và điểm đẹp trai, đôi chân dài và tỷ lệ cơ thể hoàn hảo. Mọi người trong phòng thí nghiệm đều mặc đồ nghiệm trắng giống nhau, nhưng cậu vẫn nổi bật trong đám đông.

Cậu đang theo học tiến sĩ tại Đại học U, nằm ở vị trí địa lý tốt nhất ở London. Viện di truyền học của cậu là một trong những con át chủ bài của trường.

Các học giả hàng đầu từ các quốc gia khác nhau đều tập trung ở đây, mặc dù mỗi quốc gia có nhóm nhỏ của riêng họ, Tần Xán luôn được chào đón ở mọi nơi mà cậu đến.

Tần Xán đi đến bàn làm việc của mình, phát hiện Hác Ngũ Chu và Hác Thất Nguyệt đang thần sắc ấm áp đánh giá mình.

Cặp sinh đôi này là sinh viên đại học đến từ Trung Quốc. Anh trai Hác Ngũ Chu để tóc dài như một người vô gia cư và ít nói. Em gái Hác Thất Nguyệt cắt một cái tóc ngắn ngang tai, lại hóm hỉnh và nói nhiều.

Hác Thất Nguyệt, "Anh Tần, Amy lại vừa mới nhờ anh giúp đúng không? Tuần này đã là lần thứ mấy rồi, chị ấy cao hơn em nửa đầu, em thật không tin chị ấy lại không thể chạm được hũ bột agar kia, cái này gọi là, cái này gọi là...."

Hác Ngũ Chu nói, "Từng bước một."

Hác Thất Nguyệt, "Đúng đúng, hơn nữa anh có biết rằng anh chàng nghiên cứu sinh trong nhóm của chị ấy luôn theo đuổi chị ấy ân cần mỗi ngày, mỗi lần như vậy đều dứt khoát từ chối. Cái này, cái này còn gọi là...."

Hác Ngũ Chu, "Phân biệt đối xử."

Cặp sinh đôi này nói chuyện giống như làm xiếc, mỡi người nói một câu, một tung một hứng.

Tần Xán điều chỉnh tiêu cự của kính hiển vi một chút, nói, "Cô ấy mở miệng tôi cũng không thể không giúp. Chỉ là tôi tiện tay mà thôi. Và về chuyện không thích nhận quan tâm của người khác, mọi người đều có quyền từ chối nếu họ muốn, tôi không cảm thấy có vấn đề gì."

Hác Thất Nguyệt vẫn không ngừng nói, "Ôi, anh không hiểu ý em. Hôm nay là sinh nhật của cô ấy đấy. Nếu người ta thực sự có cảm tình với anh, anh có dự định tặng quà sinh nhật gì không..."

Âm thanh của Hác Thất Nguyệt đột nhiên dừng lại.

Tần Xán ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt của cặp anh em đã biến đổi trở nên kỳ quái. Theo dõi tầm ánh mắt của họ, Tần Xán nhìn thấy Tạ Dĩ Tân.

Tạ Dĩ Tân hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi màu sáng, anh đang duy trì khoảng cách không gần không xa với Amy.

Họ đang nói chuyện với nhau và Tần Xán nghe thấy một vài từ, như "có tham gia không". Tạ Dĩ Tân lắc đầu, nói một câu ngắn gọn, dựa vào khẩu hình, có thể thấy đó là "Chúc mừng sinh nhật".

Hác Thất Nguyệt biểu hiện trở nên phức tạp, "Em thật sự ngưỡng mộ, Amy thật dũng cảm, đã dám mời anh ấy đến. Đừng nói là tiệc sinh nhật, anh ấy thậm chí còn không cùng người khác ăn trưa một lần.”

“Tự lo cho việc của em đi."

Tần Xán không để nha đầu này nói tiếp, "Em trai, đem thuốc trên bàn bỏ vào trong tủ lạnh. Còn em gái, giúp tôi lấy cái lọ vi khuẩn mà tôi để trong tủ đông hôm qua."

Cặp anh em đáp một tiếng, bắt đầu nhanh chóng làm việc.

Tần Xán thở dài mà không nói lời nào.

Trong mắt của hầu hết mọi người, Tần Xán luôn tỏ ra tự nhiên và thoải mái trong mối quan hệ xã hội: đàn em trong phòng thí nghiệm vui vẻ với cậu, đồng nghiệp và hướng dẫn viên đều khen ngợi cậu, cậu luôn được nhiều người quan tâm, tóm lại, mối quan hệ xã hội không bao giờ là vấn đề cậu cần lo lắng.

Nhưng bọn họ không biết là, trong lòng của Tần Xán luôn chôn một mảnh gai, đó chính là Tạ Dĩ Tân.

Tạ Dĩ Tân gia nhập phòng thí nghiệm cách đây vài tháng.

Có rất nhiều người nói về anh ấy vào thời điểm đó. Trước hết, là về ngoại hình của anh - một khuôn mặt lạnh lùng, tuyệt đẹp đủ để làm rung động trong giây lát khi lần đầu nhìn thấy, dù là nam hay nữ.

Thứ hai, là về hồ sơ nổi bật của anh. Chương trình tiến sĩ sau đại học không phải là điều hiếm thấy trong phòng thí nghiệm, nhưng Tạ Dĩ Tân năm nay hai mươi lăm tuổi, chỉ lớn hơn Tần Xán hai tuổi, lại là vị tiến sĩ mà ông chủ Jonathan của bọn họ tranh giành thật lâu mới gia nhập phòng thí nghiệm

Anh ấy đã có trong tay nhiều bài báo khoa học chất lượng cao, nghe đồn anh ấy không chỉ nhận được những lời mời từ các tổ chức nghiên cứu hàng đầu và các vị trí nghiên cứu phát triển dược phẩm hàng đầu, mà còn nhận được những lời mời làm giảng viên. Tuy nhiên, nghe nói rằng anh ấy đã đồng ý một số yêu cầu đặc biệt mà Jonathan đã đưa ra nên mới lựa chọn ở lại Đại học U.

Nhanh chóng, sự chú ý đã chuyển sang tính cách của Tạ Dĩ Tân.

Những nhà nghiên cứu khoa học không giỏi giao tiếp, tập trung vào nghiên cứu học thuật không phải là hiếm, nhưng Tạ Dĩ Tân có vẻ quá cực đoan.

Anh quá cô đơn, mà cô đơn trong mắt người khác tương đương với kiêu căng: anh chọn thời điểm ít người nhất để làm thí nghiệm, khi rảnh rỗi anh ấy không bao giờ giao tiếp với người khác, sau giờ làm việc anh trực tiếp biến mất, từ chối tất cả các bữa tiệc rượu và các hoạt động nhóm khác, thậm chí cả bữa trưa anh cũng chọn một nơi yên tĩnh để ăn một mình.

Người này quá kín đáo và bí ẩn đến mức trong tuần đầu tiên Tạ Dĩ Tân đến, toàn bộ phòng thí nghiệm dường như hoạt động bình thường, nhưng thực tế tất cả mọi người đều lén theo dõi từng động tác của anh ấy.

Khi đó, Hác Thất Nguyệt đoán mò: "Quá bí ẩn, em nghĩ vị tiền bối này có thể là người nói lắp, nói nhiều một chút sẽ lộ bài, nên mới không nói một câu nào?"

Hác Ngũ Chu: "Hoặc là sợ xã hội."

Tần Xán:”...... Hai người không thể hy vọng anh ấy tốt hơn sao?”

Nhưng cũng may trong cuộc họp nhóm đầu tiên, Tạ Dĩ Tân đã phá vỡ tất cả những tin đồn về anh ấy: giọng nói trong vắt, logic rõ ràng, tiếng Anh lưu loát, bài thuyết trình gần như không có khuyết điểm, kiến thức chuyên môn của anh ấy rất vững chắc, thực sự khủng khϊếp.

Chưa nói đến những suy đoán của người khác về việc anh ấy nói lắp cùng sợ xã hội, ngay cả vấn đề tương đối bén nhọn mà ông chủ đưa ra cũng trả lời bình tĩnh thong dong, không thể nghi ngờ là một người có năng lực cực mạnh.

Tần Xán đã bị bài thuyết trình của anh ấy làm cho say mê, càng thú vị hơn là lĩnh vực mà Tạ Dĩ Tân đang nghiên cứu và hướng mà Tần Xán đang làm việc rất giống nhau, cậu ấy nghĩ rằng nếu họ có thể hợp tác, có thể sẽ có những thành quả học thuật rất tốt.

Vì vậy, sau khi cuộc họp kết thúc, mọi người giải tán, cậu ấy chủ động tự nhiên giới thiệu với Tạ Dĩ Tân: "Xin chào tiền bối, tôi là Tần Xán, bài thuyết trình của anh rất xuất sắc."

Lúc ấy Tạ Dĩ Tân đang cúi đầu nhìn điện thoại di động.

Tần Xán liếc tới màn hình điện thoại của anh ấy, nền màu xanh nhạt, một hàng đám mây, ánh sáng mặt trời còn có số liệu, hẳn là một ứng dụng thời tiết.

Chỉ là trong khoảnh khắc mà Tần Xán mở miệng, Tạ Dĩ Tân đã trực tiếp khóa màn hình điện thoại, ngẩng đầu lên.

Anh ấy nhìn trước mặt của Tần Xán, sau đó ánh mắt của anh trượt xuống vai và ngực của Tần Xán, tinh tế dừng lại một chút. Ánh mắt của Tạ Dĩ Tân có một chút kỳ quái, làm cho Tần Xán ngạc nhiên theo bản năng cũng cúi đầu nhìn thoáng qua.

Tần Xán hôm đó mặc một chiếc áo sơ mi bình thường, bởi vì vừa rồi trong phòng họp tương đối oi bức, nên cậu ấy đã mở hai nút trên cùng.

Nhưng cúc áo của cậu ấy không bị mắc sai hàng, cổ áo cũng không bị lật lên, cũng không dính bất kỳ vết bẩn gì, cậu không rõ vì sao Tạ Dĩ Tân lại dùng ánh mắt như vậy nhìn mình.

Trong giây lát tiếp theo, Tạ Dĩ Tân thu lại tầm mắt, mở miệng nói: "Jonathan đã nói về cậu với tôi.”

Jonathan là hướng dẫn viên của họ và cũng là ông chủ của phòng thí nghiệm.

Tần Xán phục hồi tinh thần lại, cười cười: "Tiền bối, hướng mà anh đề cập trong cuộc họp, có một số điểm trùng khớp với hướng mà tôi đang làm hiện tại. Không biết chúng ta có thể tìm thời gian để trò chuyện thêm hay không, nói không chừng trong tương lai chúng ta có thể cùng hợp tác."

Mặc dù mái tóc của cậu ấy là màu đen như người châu Á, nhưng đôi mắt của cậu di truyền cha mình, có màu nâu như sô cô la sữa, khi cười trông như có ánh nắng tan chảy trong đáy mắt.

Đối diện với cặp mắt cười kia, rất khó để nói từ chối, cho dù bất đắc dĩ phải từ chối, thường thường cũng sẽ do dự thật lâu mới có thể nói ra miệng.

Tuy nhiên, chỉ một giây sau đó, Tạ Dĩ Tân dứt khoát nói nói: "Xin lỗi, tôi không thích hợp tác với người khác."

Anh ấy từ chối quá nhanh, không chút do dự dù là một giây. Tần Xán bất ngờ: "Vậy à... không sao, anh không cần phải xin lỗi tôi."

Cuộc trao đổi đầu tiên giữa hai người không mấy dễ chịu. Tần Xán sau đó suy nghĩ, cảm thấy mình quả thực có chút liều lĩnh, dù sao có một số đại gia chỉ là không thích cùng người khác dây dưa trong công việc và học thuật mà thôi.

Con người đều là động vật quần cư, dù có thờ ơ đến đâu, trong lòng vẫn khao khát có bạn đồng hành, chỉ có thể là không thể buông bỏ. Tần Xán lúc ấy nghĩ như vậy.

Vì vậy, một tháng trước, vào sinh nhật của Tần Xán, cậu ấy đã thử mời Tạ Dĩ Tân một lần, mời anh tham gia buổi tiệc sinh nhật của mình.

Tạ Dĩ Tân đưa ra cùng một câu trả lời: "Xin lỗi, tôi không có thời gian."

Tần Xán không tức giận, chỉ nhìn vào khuôn mặt của anh ấy, hiện ra một biểu cảm hơi ngạc nhiên: "Nhưng tiền bối, tôi chưa nói cho anh biết sinh nhật của tôi là ngày nào."

Tạ Dĩ Tân ngẩn ra.

"Vào tối thứ Bảy này, ở một quán bar gần đây."

Tần Xán cười nói, "Tôi không bắt buộc anh phải tham gia, nhưng tôi chỉ muốn cho anh biết, anh luôn được chào đón."

Một lúc sau, cậu ấy thấy Tạ Dĩ Tân gật đầu.

Thực ra, Tạ Dĩ Tân chỉ gật đầu, anh ấy thậm chí không hứa một chữ "được" nào, nhưng không hiểu sao, vào thời điểm đó, Tần Xán đã cảm thấy chắc chắn rằng anh ấy sẽ đến.

Tất nhiên, cậu ấy nhanh chóng nhận ra thực tế đã đánh bại hy vọng của mình.

Có lẽ Tần Xán đã đánh giá quá cao sức hấp dẫn của mình, tóm lại vào đêm sinh nhật của mình, buổi tiệc kéo dài đến hai giờ sáng, cậu ấy không thấy Tạ Dĩ Tân xuất hiện.

Tần Xán thừa nhận rằng cậu ấy hơi tức giận.

Dù Amy, người tổ chức buổi tiệc sinh nhật hôm nay, cũng bị Tạ Dĩ Tân từ chối, nhưng ít nhất cô ấy đã nhận được một câu "Chúc mừng sinh nhật".

Tần Xán tháng trước đừng nói là chúc mừng, cậu ấy từ đầu đến cuối ngay cả một câu giải thích cũng không nhận được.

Không giữ lời hứa là một chuyện, nhưng điều quan trọng nhất là Tần Xán nhận ra là Tạ Dĩ Tân đã chủ động tách mình ra khỏi nhóm, hơn nữa anh ấy cũng muốn duy trì trạng thái đó.

Dù là kiêu căng hay cô độc, anh ấy chỉ đơn giản là không muốn hoặc coi thường việc hòa nhập vào vòng tròn của người khác mà thôi.

Tần Xán cảm thấy những quan tâm và thân thiện trước đây của mình quá lố bịch. Từ sau ngày đó, cậu không còn chủ động giao tiếp với Tạ Dĩ Tân nữa.

"Hôm nay anh định tặng Amy món quà gì?" - Hác Thất Nguyệt hỏi.

Suy nghĩ của Tần Xán bị gián đoạn, cậu ấy cởi bộ đồ thí nghiệm ra: "Đến trung tâm thương mại rồi nói sau."

Một người trong phòng thí nghiệm của họ hẹn sau ba giờ chiều nay không sắp xếp thí nghiệm, cùng nhau đi trung tâm thương mại để chọn một món quà cho Amy.

Trước khi rời khỏi phòng thí nghiệm, Tần Xán ngẫu nhiên quay đầu liếc mắt một cái, vừa lúc thấy Tạ Dĩ Tân đang ngồi trước bàn làm việc sạch sẽ, nhìn về phía bầu trời ngoài cửa sổ.

Cậu ấy nhìn thấy Tạ Dĩ Tân nhíu mày.

Hôm nay vốn là trời nhiều mây, nhưng lúc này bầu trời bên ngoài cửa sổ dường như còn tối hơn buổi sáng, ánh đèn sợi đốt phản chiếu đến nghiêng mặt Tạ Dĩ Tân có chút tái nhợt.

Không biết có phải do ánh sáng đèn tạo ra ấn tượng sai lệch, nhưng Tần Xán luôn cảm thấy vành tai Tạ Dĩ Tân như nổi lên màu đỏ ửng, trạng thái của anh ấy dường như có chút bệnh tật đáng lo ngại.

Hác Ngũ Chu từ của thò đầu vào : "Xe sắp đến rồi, đi chưa anh Tần?"

Tần Xán dừng bước, không nhịn được quay đầu nhìn một lần nữa.

Nhưng mà, Tạ Dĩ Tân đã cúi đầu, lại bận rộn với công việc thí nghiệm trên tay, dường như không có gì sai.

Vì vậy, Tần Xán cũng không nghĩ nhiều nữa, quay người nói: "Đến rồi."

Chắc là chỉ là ảo giác. Tần Xán nghĩ.----

*** Tác giả có lời muốn nói:

Tần Xán là công! Tần Xán là công! Tần Xán là một khuyển công ngực to và mạnh mẽ! Bài viết này là một câu chuyện ngọt ngào, không khuyến nghị cho bất kỳ người kiểm soát nào đọc, tần suất cập nhật hiện tại được thiết lập là hai ngày cập nhật một lần, nếu có thay đổi sẽ thông báo trên Weibo. Chúc mọi người có một trải nghiệm đọc vui vẻ ~

Đừng đưa ra các phát ngôn như "Tôi đã thấy một bộ phim / manga Nhật Bản với bối cảnh tương tự ở đâu" và tương tự. Trước khi đưa ra các phát ngôn như vậy, hãy xem ngày phát hành của bộ phim / anime bạn đề cập có trước khi mở bài viết hay khôngvà cung cấp bằng chứng cụ thể, nếu không tôi sẽ báo cáo việc này. Cảm ơn.

*Lời của editor:

Nếu bạn thấy truyện này thú vị và đáng để theo dõi, hãy follow và đề cử truyện của mình cho mọi người. Đánh giá và lời khuyên của bạn là động lực to lớn đối với mình để tiếp tục edit và cải thiện. Hy vọng rằng nội dung truyện sẽ mang lại cho bạn những giây phút thú vị và hấp dẫn.