Chương 1: ÂM MƯU ẤP Ủ

Hắn - Dương Lâm Nghiêu - 22 tuổi, một người với danh vị tổng giám đốc cương luôn chức con thứ của Dương gia.

Một tay che trời, hắn mang danh là một người đàn ông máu lạnh tàn khốc, độc đoan khó mà đoán lòng.

Cô - Tô Diệc Nhiêm, là một người con gái mới chỉ 18 tuổi, nhan sắc hết đỗi hương trời, xinh đẹp kiều diễm nhưng luôn bị coi là nghiệt chủng trong Tô gia.

Sống với thân phận là con nuôi để giúp gia đình trả nợ, chịu đủ sự dày vò, đánh đập với nhiều vết thương còn sót lại trên da thịt.

Cô sống lẩn trong bóng tối, dù có nhan sắc, nhưng một phần nào cái "" thứ trời ban "" ấy cũng chính là điều khiến dòng đời cô rơi vào rối ren của cuộc sống.

Anh luôn luôn xa vời với ánh sáng, yêu điên cuồng cái người tên Hạ Ngọc Uyên, nhưng không biết vì nguyên do gì khiến anh và cô ta phải rời xa nhau.

Anh với cô, một ngưòi trong bóng tối, một người ngoài ánh sáng thì kẻ nào sẽ chịu khuất phục?

...----------------...

...Tại biệt thự Tô gia lúc này, một người đàn bà với khuôn mặt nham hiểm đang đứng hí hoáy trong phòng bếp.

Bà ta rắc vào ly nước cam một gói bột gì đó màu trắng, rồi đưa tay lắc nhẹ lên cho đều. Xong việc, bà ta thản nhiên bảo cô giúp việc đứng bên cạnh.

- Mang cho con nhỏ Diệc Nhiêm đó uống, nhớ để cô ta uống xong mới được đi nghe chưa?

" Vâng ạ, giờ tôi sẽ đi. " - Cô hầu nữ khúm núm vẻ nghe lời, hai tay đỡ lấy ly nước cam tươi mát kia rồi cúi người rời đi.

Cô hầu nữ chạy hấp hối để tìm Tô Diệc Nhiêm, Diệc Nhiêm lúc này đang ngắt hoa ngoài vườn để bó lại cho đẹp thì chợt dừng khi thấy người hầu nữ gọi mình.



- Này, này...quản gia có pha nước cam cho cô, uống nhanh lên tôi còn rửa ly. - Giọng khinh thường, rẻ mạt chua lè của ả vang lên.

Tô Diệc Nhiêm chỉ khẽ cười nhẹ, đưa tay với lấy ly nước cam rồi một hơi uống sạch. " Cảm ơn cô. "

Cô hầu nữ mặt khó chịu, với tay giật lấy ly nước cam rồi bĩu môi: - Xì, đồ nghiệt chủng, đồ con nuôi, cô rồi cuối cùng cũng bị bán đi thôi. Tôi đã nghe thấy bà chủ nói rồi. - Nói xong, cô ta cười lớn rồi quay người bỏ đi.

Tô Diệc Nhiêm cười chua xót, định đưa tay ngắt nốt mấy bông hoa hồng nữa thì bỗng dưng thấy choáng váng, cảnh vật trước mặt như bị kéo dãn ra.

Vô thức cô chìm vào một màu đen sẫm tối tăm.

Trần Lệ Lan - phu nhân của Tô gia, vợ cả của Tô Thâm. Không biết bà ta đứng rình ở đấy từ khi nào, chỉ biết sau khi cô ngất thì đã ra lệnh cho đám thuộc hạ bắt giữ rồi giam cô vào trong một căn phòng.

Lúc bấy giờ, đứa con gái của bà ta - Tô Hạ Khê đang chễm chệ ngồi trên ghế, cô ta khoái chí cười to.

- Ha ha, vậy là tìm được người gả thay cho cái tên đàn ông máu lạnh tàn khốc kia rồi, Diệc Nhiêm à, cuối cùng mày cũng có chút lợi cho Tô gia rồi đấy.

Trần Lệ Lan tiếp lời con gái lớn của bà ta: " Vừa được tiền sính lễ, vừa có con rể là Dương Lâm Nghiêu, nhà ta quá hời rồi. Ha ha ha. " - nụ cười tà mị trên khuôn miệng có đôi chút nếp nhăn, bà ta ra lệnh cho người trang điểm, thay quần áo cho cô.

- Mau trang điểm cho nó, 30 phút nữa sẽ có người nhà Dương gia đến đón.

...----------------...

...Ở Tô gia thì êm đềm như thế nhưng ở Dương gia thì ngược lại, một cuộc cãi vã không hề nhỏ đang xảy ra.



Dương Lâm Nghiêu chắp hai tay để chống vào cằm, đôi mày có nét của anh khẽ cau lại. Đôi môi mỏng như cánh hoa tường vi khẽ mở:

- Con đã yêu Hạ Lâm Uyên rồi, chỉ là cô ấy đang có việc lên bọn con chưa thể kết hôn thôi. Cho dù có chết, con cũng không lấy con gái của Tô gia.

Dương Chính - ông nội của Dương Lâm Nghiêu khẽ đập mạnh cây gậy xuống sàn nhà khiến nó kêu lên một tiếng " rầm " to đùng.

Ông cất lời khẳng định: " Nhà ta mắc nợ với Tô lão gia đã khuất bên đó, ta phải là người giữ lời hứa. Cho con lấy con gái nhà Tô gia tức cháu của Tô lão gia để đền bù tổn thất, mong muốn của ông ấy trước khi chết là thấy cháu mình được sống hạnh phúc. "

Hắng nhẹ giọng, Dương lão gia lại tiếp tục: " Nếu không lấy thì tôi đây sẽ chết cho cậu vừa lòng. "

Nghe đến đây, Dương Lâm Nghiêu khẽ siết chặt bàn tay lại, từng đợt gân nổi lên trên cổ, đôi mắt anh hằn lại rồi từ từ buông lỏng.

Đối với Lâm Nghiêu thì ông nội là người thân duy nhất còn sống, một người đã hy sinh tất cả cho cuộc sống của anh. Anh vô cùng thương ông nội của mình.

Đứng giữa hai sự lựa chọn khó nhằn này, Dương Lâm Nghiêu khẽ đưa mắt nhìn xa xăm. Nụ cười lạnh đã nở trên đôi môi từ lúc nào, anh buông lời:

" Cháu sẽ lấy cô ta, nhưng đến khi Hạ Ngọc Uyên trở về thì cháu buộc phải ly hôn, danh ngôn chính thuận lấy Ngọc Uyên về. Đến lúc ấy, ông sẽ không thể cản được cháu đâu. " - Dương Lâm Nghiêu cười tà mị mang chút dư vị lạnh khiến người ta cảm thấy run sợ.

Dương lão gia thở dài sau đợt chất vấn, ông cũng đành thả lỏng mà đồng ý. Chỉ cần thực hiện được lời hứa với người bạn đã khuất của mình, ông cũng an lòng rồi.

Ông khẽ nhìn Dương Lâm Nghiêu bằng ánh mắt ấm áp, giộng có chút nhẹ nhàng hơn:

- Thời gian rất ngắn, nếu cháu không biết trân trọng mà thương yêu nó thì mất rồi khó mà tìm lại được. Lâm Nghiêu, cháu hiểu chứ?

" Cháu biết cần phải làm gì mà. " - Lâm Nghiêu đưa mắt nhìn ông nội mình.