Chương 14: Tư Thế Này Rất Thân Mật 2

“Dạ con biết rồi.”

Mẹ Trần nở nụ cười hiền lành, không nói gì nữa.

Trong lòng Trần Chi âm thầm tự nhủ, nhất định phải nghĩ cách kiếm tiền, cho dù như thế nào, nhất định phải chữa khỏi bệnh cho mẹ.

Từ nhỏ đến lớn, cô đã không có cha, là một tay mẹ vất vả nuôi cô khôn lớn, ngoại trừ mẹ, cô không có bất kỳ người thân nào nữa.

Trên thế giới này người mà cô nhớ thương nhất chính là mẹ, tín ngưỡng giúp cô còn sống chính là vì chữa khỏi bệnh cho mẹ.

Do đó vì mẹ, cô nhất định phải cố lên.

Trần Chi bắt đầu điên cuồng tìm việc làm, cho dù là khách sạn nào mời cô biểu diễn, cô đều đồng ý.

Một tuần trôi qua, cô giống như con quay, quay tròn khắp nơi, vừa biểu diễn ở chỗ này xong lại chạy đến nơi khác, đến mức mười ngón tay đã bị mài rách da, nhưng cô vẫn cắn răng kiên trì như cũ.

Đều nói cố gắng sẽ có thu hoạch, trong một tuần lễ này, cô kiếm được một vạn tệ, thu nhập cao hơn trước kia.

Cô gửi tiền vào ngân hàng, ngoại trừ chi phí bên ngoài, bên trong có tất cả 46 vạn, cách 100 vạn kia còn thiếu 54 vạn.

Không sao, chỉ cần cô cố gắng một tuần kiếm được một vạn, 54 tuần là có thể kiếm được 54 vạn, đại khái mất thời gian một năm thì cô có thể gom góp được 100 vạn, phẫu thuật tim cho mẹ.

Thế nhưng… Ngộ nhỡ giá tiền của bệnh viện lại tăng lên thì sao? Ngộ nhỡ không phải mỗi tuần cô đều có thể tìm được nhiều công việc như thế thì sao? Ngộ nhỡ cô mệt mỏi suy sụp, không tiếp tục kiên trì được nữa?

Trần Chi mê mang, lúc này cô mới phát hiện cuộc sống lại tra tấn người như thế.

Ngay tại lúc cô không biết làm cách nào để gom được 100 vạn, cô nhận được một cuộc gọi từ số điện thoại xa lạ.

Giọng nói của người này, tuy cô chỉ nghe qua mấy lần, thế nhưng cả đời này cô cũng sẽ không bao giờ quên.

Tư Dạ, người đàn ông đầu tiên của cô.

Tim Trần Chi đập loạn, trong nháy mắt cô giống như nghĩ đến nên làm như thế nào để gom đủ 100 vạn.

“Xin hỏi Tư thiếu tìm tôi có chuyện gì không?”

Giọng nói của người đàn ông kia hoàn toàn trầm thấp êm tai như trước.

“Còn nhớ cô nợ tôi một món nợ ân tình không?”

“Nhớ rõ.” Thì ra anh đến đòi nợ.

“Tám giờ tối nay, cô chờ tôi ở giải trí Thánh Hoàng, tôi thiếu một người bạn gái.”

Đường đường Tư thiếu lại thiếu bạn gái?

Tuy cái cớ này vụng về, nhưng từ trong miệng anh nói ra lại mang đến cho người ta cảm giác đương nhiên.

Trần Chi đương nhiên cũng hiểu, bạn gái này không phải bạn gái theo nghĩa thông thường.

Chỉ cần đi đến bước này, đoán chừng cô sẽ không quay đầu được nữa.

Thế nhưng cô rất cần tiền, vì thế lễ nghĩa liêm sỉ gì đó, cô đều có thể vứt bỏ.