Chương 27: Gặp Lại An Dĩ Thần 3

Trác Dịch nhìn một lượt đám người này, chậc chậc khen ngợi.

“Nhất là phụ nữ, cậu nhìn ánh mắt của bọn họ đi, sắp rơi đến nơi rồi.”

Mỗi lần xuất hiện với thằng cha này, anh ta chỉ là nhân vật làm nền.

Thế nhưng Trác Dịch cũng không phiền muộn, bởi vì trời sinh anh ta đã có một gương mặt đáng yêu, cho dù muốn so với Tư Dạ cũng không cách nào so.

Tư Dạ cũng không để ý đến anh ta mà đi thẳng đến chỗ bà An.

Ở thành phố Z này, nhà họ An cũng được xem như danh gia vọng tộc, có liên hôn chính trị, cũng có liên hôn thương nghiệp, có thể nói là vừa có tiền lại vừa có quyền.

Cho nên tiệc sinh nhật của bà An, sao anh có thể không đến.

“Này, cái tên nhà cậu lại không để ý đến tôi.” Trác Dịch buồn bực bĩu môi, lại nhìn thấy Trần Chi đang ngồi ở nơi xa đánh đàn.

Anh ta giống như nhìn thấy tin tức vô cùng lớn, chạy như bay đến chỗ Tư Dạ đang nói chuyện với bà An.

“Dạ, cậu nhìn xem là ai kìa?”

Người nhìn theo tầm mắt Trác Dịch còn có An Dĩ Thần.

Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, anh ta sững sờ, lập tức trên mặt lộ ra mừng rỡ.

“Dĩ Thần, anh đi đâu thế?” Không để ý đến sự tra hỏi của Lưu Tư Nhã, An Dĩ Thần vượt lên trước Tư Dạ, nhanh chân đi đến chỗ Trần Chi.

“Tiểu Chi… Là em sao?”

Tiếng đàn dương cầm im bặt, hai tay Trần Chi khẽ run rẩy, khó có thể tin ngẩng đầu, thoáng chốc đã đối mặt với đôi mắt ôn hòa kia.

An Dĩ Thần vẫn giống như trong trí nhớ của cô, dáng người cao lớn, ngũ quan anh tuấn phi phàm.

Chỉ là anh ta có chút không giống với trước kia lắm, anh ta trở nên cao lớn và mạnh mẽ hơn, trên mặt còn có hương vị thành thục, không hề giống với người thiếu niên ngây ngô u buồn như trước đó.

Hôm nay anh ta đã chân chính trở thành một người đàn ông, có một loại mị lực của đàn ông thành thục, trở nên hấp dẫn người hơn.

Giống như thế, ở trong mắt An Dĩ Thần, Trần Chi cũng trở nên không giống trước.

So với trước kia, cô càng thêm xinh đẹp hơn, dáng người phát dục cũng tốt, tản ra sự dụ hoặc nữ tính khiến người ta không cách nào xem nhẹ được.

Hai người không chớp mắt nhìn đối phương, hoàn toàn không chú ý tới, người trong hội trường đều đang dùng ánh mắt tò mò nhìn bọn họ.

Trác Dịch lén nhìn qua sắc mặt của Tư Dạ, wow, quá âm trầm.

Anh ta vội vàng thu lại tầm mắt, không chút dấu vết âm thầm lùi về sau mấy bước. Tư Dạ đã tức giận, lúc này tốt nhất nên rời xa anh mới tương đối an toàn.

“Tiểu Chi, thật sự là em!” An Dĩ Thần từ trong sững sờ lấy lại tinh thần, anh ta đi lên một bước giữ lấy tay của Trần Chi, trên mặt đều là nụ cười kích động.

Cô gái mà anh ta đã mất liên lạc suốt năm năm, cuối cùng anh ta đã tìm lại được.

“Dĩ Thần, anh thật sự là Dĩ Thần!” Trần Chi cười rộ lên, vui sướиɠ có chút không biết làm sao.