Chương 44: Tư Dạ Nói Khó Nghe 4

(Chương 44: mạng bị lag nên mình update lại.)

Trần Chi mỉm cười lắc đầu đáp.

“Không sao đâu mẹ, chỉ cần ban ngày con ngủ thêm một lát là được, phần công việc này con phải rất vất vả mới lấy được, một tháng hai vạn đấy, nhiều tiền như thế đối với cuộc sống của chúng ta là một chuyện tốt. Ban ngày thỉnh thoảng sẽ có tăng ca, tiền làm thêm sẽ được tính riêng, đại khái một tháng cũng kiếm được ba vạn. Hiện tại muốn tìm một công việc cũng không phải chuyện dễ dàng gì, hơn nữa còn lương cao như vậy. Mẹ à, nếu như con từ bỏ công việc này, về sau có đốt đèn l*иg cũng không tìm thấy.”

Mẹ Trần vẫn có chút không đồng ý.

“Tiểu Chi, đều là do mẹ nên con mới vất vả như thế, thật ra mẹ đều biết, nếu như không cần dùng tiền để mua thuốc khám bệnh cho mẹ, tiền con kiếm ra, một mình con tiêu dư dả.”

“Mẹ, mẹ nói như vậy quá khách sáo, mẹ sinh và nuôi dưỡng con, chẳng lẽ con không chăm nổi mẹ ư, nếu như mẹ nghĩ như thế, mẹ sẽ trở thành bà mẹ ngốc nhất trên đời này.” Trần Chi cố ý trêu bà ấy.

Mẹ Trần bất đắc dĩ cười một tiếng, trong lòng vô cùng ấm áp, đời này bà ấy có đứa con gái như Trần Chi, chính là may mắn lớn nhất của bà ấy.

Ngày này, Trần Chi vẫn luôn ở nhà đến tận năm giờ mới rời đi, trở lại biệt thự, nghe thím Chu nói Tư Dạ ra ngoài, đoán chừng hai, ba ngày mới về.

Trần Chi chỉ lạnh nhạt gật đầu, tuyệt đối không để ý khi nào Tư Dạ trở về.

Đối với cô mà nói, Tư Dạ không có ở đây, cô sẽ tự do hít thở không khí, cho nên anh càng về muộn, cô sẽ càng vui hơn.

Vừa nghĩ đến ngày mai cùng An Dĩ Thần hẹn hò, Trần Chi rất căng thẳng, không biết lúc hai người gặp mặt nên nói gì đây.

Cô nên giải thích như thế nào với An Dĩ Thần về quan hệ giữa cô và Tư Dạ…

Sáng sớm, Trần Chi ăn mặc chỉnh tề, đầu tiên là về nhà một chuyến ăn sáng với mẹ, sau đó mới đi đến nơi hẹn hò.

Bọn họ hẹn nhau ở một quán ăn nhỏ mà lúc học cấp ba, bọn họ thường xuyên đến đó gặp mặt.

Còn nhớ khi đó, cô vì cảm ơn An Dĩ Thần đã giúp đỡ mình, dẫn anh ta đến đây ăn gì đó.

Từ đấy về sau, hai người thường xuyên đến nơi này, trên cơ bản đó đã trở thành nơi ước hẹn cố định của bọn họ.

An Dĩ Thần đến sớm hơn cô, anh ta ngồi gần cửa sổ, liếc mắt đã thấy cô.

Hôm nay anh ta chỉ mặc một chiếc áo khoác vàng nhạt, quần thể thao, cách ăn mặc rất thoải mái, giống như trước kia, nhìn rất dễ chịu.

Trần Chi vẫn luôn duy trì nụ cười đi đến trước mặt anh ta ngồi xuống.

“Anh đến lâu chưa?”

An Dĩ Thần đưa cốc trà sữa đặt ở trước mặt cô, ôn hòa cười một tiếng.