Quyển 3 - Chương 1: Cổ đại

Bình Võ năm ba, Tấn Quốc quân Vệ Dung ngự giá thân chinh*, trăm trận trăm thắng, ngắn ngủn trong vòng ba tháng đánh vào thủ đô Ngụy quốc , tuyên cáo Ngụy quốc diệt vong.

Đến tận đây, Tấn đế Vệ Dung xưng bá toàn vùng Trung Nguyên , thống nhất thiên hạ xưa nay chưa từng có.

Thiên hạ đều biết, vị Tấn đế từ nhỏ đã tham luyến sắc đẹp, tuy vậy hậu cung chỉ có vài vị mỹ nhân quý phi, con nối dõi càng chưa có, nếu không phải anh tuổi tác còn trẻ, thân mình lại thập phần khỏe mạnh, trong triều đại thần thật đúng là muốn sầu trắng tóc.

Nhưng ai có thể nghĩ đến, lần này tấn công Ngụy quốc, Tấn đế thế nhưng từ trong hoàng cung Ngụy quốc đem về một vị mỹ nhân! Là người đã được Ngụy Đế đặt ở đầu quả tim mà thương!

Các đại thần không đợi nghe xong tin tức lộ ra vui mừng thoải mái cười, tin báo từ thám tử lại nói ra phần sau đoạn lời nói:

Nga, mỹ nhân là nam tử.

Một đám râu tóc bạc trắng đều phải trợn mắt há mồm, chờ đến khi hoàn hồn,trừng mắt trách mắng: "Hồ nháo! Hồ nháo! Đem luân thường đạo lý vứt ở chỗ nào!"

Tấn Quốc các bá tánh cũng không biết luân thường đạo lý gì, bọn họ đơn thuần thích nghe chút chuyện xưa anh hùng mỹ nhân . Mấy ngày nay người người kể chuyện mỹ nhân Ngụy quốc xinh đẹp thế nào, mềm mại ra sao, ...

Không ít người nghe xong lộ ra thần sắc nghi hoặc: Trên đời thật có mỹ nhân tuyệt sắc như vậy, không phải cùng Tấn đế anh minh thần võ đặc biệt xứng đôi sao!

Ngoài cung đối với mỹ nhân Ngụy quốc thổi phồng tận trời, trong cung nhóm mỹ nhân nghe thấy tin tức này cũng đứng ngồi yên không, một đám bàn ra tán vào trong lòng có vài điểm tâm tư, nhìn thấy Dao Trì cung phía xa xa càng hận không thể đem tâm can đều dâng lên.

Ngoài cung thổi phồng thành bộ dạng như vậy, muốn nói không có kẻ bày mưu tính kế, đánh chết bọn họ cũng không tin.

Còn không phải muốn tạo địa vị cho bản thân sao?

Cung nữ cùng thái giám âm thầm cân nhắc, đại mỹ nhân có thể bị thất sủng không ?, phi, sao có thể , có khi còn được tăng tước vị quý nhân , quý phi

...... Bọn họ yên lặng đánh bàn tính nhỏ trong lòng, nên cùng Dao Trì cung chuẩn bị quan hệ có thể qua lại liền qua lại, dù sao bọn họ sống lâu ở trong cung kinh nghiệm cũng đầy mình.

Dao Trì cung.

Đế vương trong miệng mọi người tuổi trẻ tài cao, tiền đồ mở rộng ,anh dũng phi phàm ,lúc này đang tận tâm tận lực dỗ mỹ nhân trong cung điện dùng cơm.

Anh tay trái cầm thìa, tay phải cầm chén ngọc, bất lực mà nhìn mỹ nhân ốm yếu uể oải dựa vào trên giường . Bất đồng khi trên chiến trường chém gϊếŧ trăm trận trăm thắng, vị thiếu niên đế vương hiện tại cả cơ thể đều toả ra sự lo lắng bất lực.

"Khương Khương," Đế vương tuấn lãng đi đến trước giường, thật cẩn thận: "Cho dù thân mình không thoải mái, cũng phải dùng chút cơm......"

Anh vén màn che giường , bò đến mép giường, nhìn người trên giường trong mắt toát ra vẻ si mê cùng ôn nhu mà chính anh cũng chưa nhận thấy được .

Trên giường nằm chính là đại mỹ nhân xinh đẹp như hoa.

Thiếu niên lông mi dài kẽ run , làn da trắng trắng nộn nộn, môi đỏ kẽ mím, dung nhan mê hoặc.

Là người độc nhất vô nhị, không ai có thể thay thế.

Cậu chỉ ăn mặc áσ ɭóŧ đơn bạc màu trắng , đem chính mình toàn bộ đều chôn ở trong chăn dày nặng , ngày thu gió thổi nhè nhẹ, cậu lại sợ lạnh, như mèo con tránh ở bên bếp run bần bật sưởi ấm.

Thiếu niên khụ một tiếng, tiếng nói còn có chút nghẹn ngào. Cậu khóe mắt hồng hồng, hung tợn mà hướng tới Đế vương đuổi anh đi.

Thanh âm mềm mại lại không có lực đạo, xứng với bộ dạng mèo con sinh khí, Vệ Dung chỉ thấy cậu vô cùng đáng yêu. Anh cả người đều bị một màn kia tâm hoá thành nước, nhẹ giọng dỗ ngọt cậu:

"Được Khương Khương, coi như ta xin em, em uống một chút cháo đi...... Dù cho không thể ăn uống, nhiều ít cũng bổ sung thể lực a......"

Giang Khương nghe vậy, nghiêng đầu liếc mắt nhìn anh, xem như miễn cưỡng đồng ý lý do như vậy. Cậu bởi vì phong hàn mà cả người mệt mỏi, hít hít cái mũi. Vừa mới ngẩng đầu, liền thấy hoa mắt chóng mặt, trước mắt tối sầm, chỉ cảm thấy dạ dày vô cùng khó chịu, vốn muốn dậy ăn một chút cho, nhưng không được.

Giang Khương ủy khuất cực kỳ.

Lại mềm mại nằm ở trên giường, Giang Khương mắt đào hoa mỹ lệ tràn ngập hơi nước, nhỏ giọng, trách mắng Vệ Dung.

"...... Anh thật không biết xấu hổ, chỉ biết giống cẩu động dục không biết tiết chế...... Cũng không biết ai đã đáp ứng dừng lại mà vẫn tiếp tục, còn cho ta uống nước gì đen đen đắng đắng?......"

Dù sao cũng là tiểu công tử Ngụy quốc trâm anh ngàn kiều vạn sủng đưa về , Giang Khương mắng anh mắng thật lớn một hồi, mắng đi mắng lại cũng chỉ có mấy cái "Biếи ŧɦái" "Có bệnh" , thấy Vệ Dung bị cậu càng mắng càng vui vẻ, quả thực tức muốn khóc, muốn động thủ đánh người, lại quên bản thân bị bệnh toàn thân vô lực, mềm mại như mèo cào ở trên người làm nũng.

"...... Quả thực làm người chán ghét." Cậu thấy anh mặt vô cùng dày, mắng anh thoả mãn, bẹp bẹp miệng, cuối cùng hạ kết luận.

Giang Khương lại nắm thật chặt chăn trên người, động tác hơi mạnh làm chạm vào vết thương dưới thân, nhịn không được "Tê" một tiếng.

Đầu nhỏ cọ cọ lại cọ cọ, nghe được người phía sau đang đè nét tiếng cười. Giang Khương bị nuông chiều lớn lên sắp tức chết rồi, cậu nhìn Vệ Dung ở trước mắt lắc lư , nhịn rồi lại nhịn, xoay đầu mang theo tiếng khóc nức nở: "Anh đi mau! Ta thấy anh liền sinh khí!"

Người hầu bên ngoài thấy cậu hô to gọi nhỏ với đế vương Tấn Quốc, khinh hồn bạt vía quỳ xuống, trong lòng thầm nghĩ thật đại nghịch bất đạo.

_________

* Chú thích:

_Ngự giá thân chinh: tự mình cầm quân ra mặt trận ( nhà vua thân chinh đi đánh giặc).