Chương 1: Xem Mắt.

Lúc Lạc Đồng tới địa điểm ước định, cách thời gian đã hẹn chỉ còn ba phút.

Hiển nhiên không tính là đến sớm.

Cao Nhuỵ vừa sửa xong thực đơn trên bảng đen, thấy cô đến, rất nhiệt tình chủ động chào hỏi: "Cô giáo Lạc!"

Lạc Đồng gật gật đầu: "Chào buổi chiều."

"Hôm nay đến gặp học sinh à?"

"Không phải, gặp một người bạn."

"À à..."Cô gái nghe vậy liền thu giọng thăm dò, tiếc nuối nói," Nhưng chỗ cô thích nhất đã có người ngồi mất rồi."

Lạc Đồng dừng một chút: "Không sao cả."

Cao Nhuỵ hạ giọng ghé sát vào: "Là một đại soái ca nha!"

Lạc Đồng không thèm để ý cười cười: "Như cũ, một ly latte nóng."

"Vâng."

"Đợi đã." Cô đi được vài bước, lại xoay người dặn dò, "Đừng đi lên phía trước."

Cao Nhuỵ mờ mịt mà gật đầu, đưa mắt nhìn thân ảnh đang đi vào sâu trong tiệm.



Thời tiết hôm nay âm độ C, mà cô chỉ mặc áo khoác vải nỉ màu nâu, trên cổ tuy rằng quấn khăn quàng cổ, chóp tai lại từ mép nhô ra.

Vừa rồi thoáng cái đã nhìn thấy, đỏ đến đáng thương.

Cũng không biết là không sợ lạnh, hay là quá chăm chút vẻ bề ngoài.

Cao Nhuỵ cảm thấy vô cùng đồng tình mà run rẩy thân thể, lắc đầu, vòng đến phía sau quầy đi pha cà phê.

Lúc này người trong tiệm đúng là không ít, phần lớn đều là nhân viên văn phòng chạy deadline hoặc là sinh viên đại học ôn tập cuối kỳ.

Lạc Đồng quét mắt nhìn qua một lần, không nhìn thấy người đàn ông ngồi một mình mà còn không mang theo máy tính. Vì thế không chớp mắt xuyên qua đám người, trực tiếp đi tới một góc khuất không dễ thấy.

Trên đường cô đi có rất nhiều ánh mắt hướng tới, Lạc Đồng cũng không có cảm giác gì, không thèm để ý. Nếu trong những đứa trẻ này không có học trò của cô, tất cả thời gian còn lại của ngày hôm nay cô nhất định sẽ mang ơn mà sống.

Bày biện bên trong tiệm cà phê đều rất tỉ mỉ chu đáo. Tấm ván gỗ chạm trổ hoa văn làm trang trí đồng thời ngăn cách ra từng không gian, nhưng nói cho cùng cũng không có gì riêng tư, chỉ có góc này không giống nhau lắm.

Vòng qua tường dày, bên trong còn có một không gian diện tích hơn một mét vuông, giống như nhã gian đơn độc.

Có một cửa sổ lớn sát đất, có thể nhìn thấy một phần vườn hoa nhỏ từ cửa sổ, tính riêng tư rất tốt, bởi vậy luôn luôn là vị trí đắt khách.

Lạc Đồng chậm bước chân lại, trước khi bước vào do dự chớp mắt một cái.

Cùng lúc đó, điện thoại di động vang lên tiếng thông báo wechat, một tiếng rất ngắn gọn.



Lạc Đồng mở ra xem, phong cách của đối phương thoạt nhìn giống như âm nhắc nhở này, không chút dây dưa dài dòng.

"Số 12."

Bàn số 12.

Thời gian vừa vặn là 14 giờ.

Cũng không có tin nhắn gì thêm nữa.

Lạc Đồng như có điều gì đó mà suy nghĩ hai giây, nhấc chân đi vào.

Đây là lần đầu tiên cô gặp Tạ Khác Thiên.

Vào đông, ánh mặt trời sau mười hai giờ chiếu nghiêng vào, đem nơi này tạo thành một tòa nhà ấm áp tự nhiên, cũng khiến anh trở nên nổi bật mà ấm áp.

Ánh sáng từ sợi tóc bắt đầu phác họa ra hình dáng. Trong nháy mắt khi anh giương mắt, chút ánh sáng kia liền từ lông mi xốc lên chạy vào mắt, bóng tối mới chạm đến trong khoảnh khắc theo đó tiêu tán.

Lạc Đồng sửng sốt một chút, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một chuỗi hình dung của người bên cạnh cô đối với Tạ Khác Thiên. Đến cuối cùng chỉ còn lại có câu "Đại soái ca" vừa rồi của Cao Nhuỵ.

Đúng trọng tâm.

Lạc Đồng thần sắc không đổi, ngồi xuống đối diện anh, tháo khăn quàng cổ thong dong nói: "Xin chào, tôi là Lạc Đồng."

"Tạ Khác Thiên."