Chương 1-1: Án mạng trên lầu

1.1.

___________________________________

"Triết ca, đến giờ rồi..."

Trong sân vận động trống trải và nặng nề, giọng nói của một người đàn ông đột nhiên vang lên phá vỡ sự im lặng kéo dài xung quanh, âm thanh này giống như pháo hoa xuyên qua không khí dày đặc, nổ tung trên đầu, cuối cùng tạo thành một tiếng vang ngắn và yếu ớt rơi trên sân vận động.

Toàn bộ sân vận động được hàn từ thép- mái tôn che phủ các dầm thép tam giác, được chống đỡ chắc chắn bởi các cột thép. Ở trung tâm của sân vận động, một bức tường dày được đặt ở đó mà không theo một quy luật nào, phần đỉnh của bức tường chạm tới dầm thép. Các bức tường nhiều màu sắc do con người tạo nên, mặc dù màu sắc kết hợp lộn xộn nhưng các tông màu rất nhẹ nhàng, những bức tường xung quanh được khảm đá một cách ngẫu nhiên, có mật độ dày đặc với các vết lồi nhỏ gọi là "điểm đá".

Từ trên đỉnh tường nhìn xuống, chỉ thấy một người ở bên cạnh bức tường đang cẩn thận phân loại những sợi dây thừng màu xanh đậm rũ từ trên cao xuống. Nghe thấy âm thanh vừa rồi, hắn dừng động tác trong tay, hơi giơ tay lên liếc nhìn đồng hồ, thời gian hiển thị là 4 giờ 30 phút. Hắn hơi nhướng mày, phát ra một tiếng "ồ" từ sâu trong cổ họng, nhưng thanh âm này chỉ có hắn nghe được, hắn liền hạ hai tay xuống, hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía sau tìm chủ nhân của giọng nói.

Phía sau không xa, Phương Lương đứng ở hàng bên kia, trên tay cầm dây an toàn và dây thừng màu đỏ, lẳng lặng nhìn anh với nụ cười soái khí và thân mật.

Phương Lương cắt tóc húi cua nhuộm màu vàng, nét mặt ngay thẳng, mắt sáng, trên tai có đeo một chiếc khuyên bằng kim loại. Hắn mặc áo tay ngắn màu đen có in hình ngôi sao năm cánh màu đỏ tươi ở ngực trái, quần đùi thể thao màu đen dài đến đầu gối, dưới bắp chân vạm vỡ là một đôi giày thể thao màu trắng.

"Hôm nay đến đây thôi!" Phương Lương nối tiếp lời lúc nãy, nở một nụ cười đầy mong đợi, tiếp tục nói "Hôm nay là thứ sáu, mọi người về sớm nghỉ ngơi đi, ngày mai nói tiếp. Dù gì thì công việc cũng làm không xong! "

Phương Lương nhìn Kim Triết trước mặt, chờ đợi phản ứng của anh ta.

Tóc của Kim Triết cắt ngắn, rẽ ngôi ba bảy, so với Phương Lương thì nét mặt của Kim Triết không có gì nổi bật, nhưng hắn có một đôi lông mày đen rậm, càng làm cho dung mạo của hắn thêm phần khí chất. Quần áo của hắn gần giống với Phương Lương, điểm khác biệt duy nhất là đôi giày, một đôi giày mũi cao, đế giày màu trắng, mặt giày màu đen thay thế cho đôi giày thể thao màu trắng.

"Biết rõ không xong, còn không làm nhanh lên?" Kim Triết cau mày hỏi, có chút bất mãn.

Tuy là nói như vậy, nhưng ngữ khí trêu chọc cùng nụ cười dần hiện rõ trên khoé miệng, rõ ràng là đồng ý với lời đề nghị của Phương Lương. Vì vậy, hắn vừa lơ đễnh tiếp tục thu dọn dây thừng trên tay, vừa tò mò hỏi:

"Sao vậy? Có hẹn với người đẹp à? Vội vàng đi như thế!"

"Anh Triết, con người anh không yêu đương, cũng không thể không cho bọn tôi tìm đối tượng chứ!" Vẻ mặt của Phương Lương có chút cường điệu- hắn nhíu chặt mày, lắc đầu một cái thể hiện sự thống khổ và bất lực. Thân thể của hắn run lên, biểu tình, hành động rất buồn cười, cuối cùng bổ sung thêm một câu: "Thật sự không thể như thế này được!"

Lời còn chưa nói xong, hắn đã bị màn biểu diễn khoa trương của chính mình chọc cười rồi, hắn không kìm chế nổi, cười lên thành tiếng.

Nhưng Kim Triết lại thờ ơ, khi nghe Phương Lương nói xong, trong lòng hắn đột nhiên xuất hiện một trận kích động mơ hồ, đôi mắt nhìn chăm chăm về phía trước, trong nháy mắt khóe miệng bất giác nhếch lên. Nhưng cái nhếch miệng này chỉ là thoáng qua, thậm chí ngay cả bản thân hắn cũng không nhận thức được.

Hắn nhìn xung quanh, sân vận động sớm đã không còn khách nữa, chỉ có một nhóm nhân viên đang lưu loát làm việc, rải rác ở mọi ngóc ngách trong sân vận động- bên tấm bạt lò xo, Tiểu Trương đang chán nản lướt điện thoại, trên võ đài đấm bốc, Vương ca cùng tiểu Tạ vừa nói vừa cười, vừa lau và sắp xếp găng tay. Tại nơi bắn cung, lão Lưu đang kéo cung tên, sau khi ngắm chuẩn, cùng với một tiếng vang, những mũi tên run lên và lao vυ"t trong không khí, ghim vào giữa hồng tâm. Sau đó, Sơ tỷ ở bên cạnh từ trong bao tên lại rút ra một mũi tên khác rồi đưa cho Lão Lưu.

"Hay!" Nhìn những mũi tên chính xác của Lão Lưu, Kim Triết trong lòng âm thầm trầm trồ khen ngợi, gật đầu tán thưởng.

Sau khi liếc nhìn một vòng, ánh mắt hắn cuối cùng cũng rơi vào người Phương Lương ở phía đối diện. Hắn giả vờ bất lực, thở dài thườn thượt, hắng giọng:

"Được chứ!"

Hắn cố ý cất cao giọng nói, sân vận động ngay lập tức nổi lên một tiếng vang kéo dài, tầm nhìn của mọi người đều đổ dồn về phía hắn ta. Sau đó hắn dứt khoát ném sợi dây thừng trong tay, theo thói quen mà vỗ nhẹ bụi trên tay đi, lớn tiếng nói với đám đông: " Nếu như Phương tổng đã nói vậy rồi, vậy hôm nay đến đây thôi, mọi người đều về đi! Tan làm!"

"Mọi người nghe rõ chưa, hôm nay về nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai cuối tuần, ước chừng sẽ có thêm người đó!" Phương Lương nói lớn, đồng thời đặt sợi dây an toàn đã sắp sẵn trong tay vào vị trí đã định, cuối cùng vẫn không quên bổ sung một câu, "Hôm nay vất vả cho mọi người rồi!"

Vừa dứt lời, mọi người reo hò cổ vũ, lần lượt hoàn thành công việc của mình, không nhanh không chậm trở về khu vực nghỉ ngơi bên rìa của sân vận động, cuối cùng chuẩn bị về nhà.

Kim Triết và Phương Lương cũng cùng nhau đến khu vực nghỉ ngơi.

" Đúng rồi, ngày mai tôi muốn xin nghỉ, Phương tổng duyệt chứ?" Kim Triết đang tìm thứ gì đó trong tủ trước, sau khi nói xong, mặt lộ vẻ khó xử, nhìn Phương Lương thăm dò.

"Cái gì? Anh là người cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước, xin nghỉ làm gì?" Phương Lương lấy ba lô ra, đặt ở hàng ghế trước mặt lục lọi tìm đồ, sau đó giữ tư thế cúi người nhìn chằm chằm Kim Triết, giả vờ nghiêm túc mà hỏi ngược lại.

" Phương tổng, con người cậu không yêu đương, cũng không thể không cho bọn tôi tìm đối tượng chứ? "

Ai ngờ được Kim Triết lại đem những lời này trả lại cho hắn nguyên vẹn, ngữ điệu vô cùng âm dương quái khí.

" Được! Cậu được lắm!"

Nghe xong câu này Phương Lương liên tục gật đầu nhưng không hề tức giận, ngược lại còn nở một nụ cười sáng lạn. Việc giễu cợt nhau đối với hai người họ mà nói, sớm đã trở thành thói quen rồi.

Ban đầu, địa điểm thể thao này do ba người cùng nhau bỏ vốn xây dựng, bởi vì thích các môn thể thao, hai người không chỉ góp tiền mà còn góp sức, trong khi vị đối tác kia chỉ góp vốn đầu tư và hầu như không tham gia vào tình hình của sân vận động, hiếm khi xuất hiện. Cho nên khi nơi này xảy ra vấn đề gì, họ sẽ bàn bạc lại với nhau, tất cả đều do hai bọn họ định đoạt, điều này cũng khiến cho mối quan hệ của họ càng thêm hoà hợp.

chỉ chốc lát sau, Phương Lương đầu tiên sắp xếp xong hành lý của mình, cùng với âm thanh kéo khoá dài và rõ ràng vang lên, hắn cầm cái túi đeo vai của mình lên, sau đó nghiêm túc quan tâm đến Kim Triết, hỏi: "Ngày mai anh thực sự có việc phải làm? "

Trò đùa của hai người đến đây mới kết thúc.

"Ừm..." Kim Triết mím môi, sau đó nghiêm túc nhìn Phương Lương nói: "Chỉ là một ngày, cho nên ngày mai cực khổ cho cậu và mọi người rồi! "

"Chuyện nhỏ..." Phương Lương lắc đầu cười, nhưng động tác lập tức đông cứng, hắn bất động nhìn chằm chằm vào Kim Triết, cũng làm cho Kim Triết cảm thấy có chút không biết phải làm sao. Hắn lập tức thay đổi vẻ mặt, khẽ nhướng mày, nở một nụ cười tà mị, ác ý hỏi: "Có phải anh... yêu đương thật rồi không?"

Kim Triết chỉ nhìn anh với vẻ mặt khó giải thích, chớp chớp mắt không nói lời nào.

"Tại sao tôi cảm thấy hai tháng qua anh xin nghỉ không ít nhỉ?" Phương Lương vẫn duy trì vẻ mặt tà mị và quyến rũ, nói tiếp "Trong ấn tượng của tôi, trước đây anh rất ít khi xin nghỉ phép, khi đó còn khiến tôi cảm thấy hơi ngại khi nghỉ nữa!"

"Lúc trước nguyên nhân không phải là vì dịch bệnh sao, việc kinh doanh không tốt, làm gì còn tâm trí mà nghỉ ngơi nữa!" Kim Triết nhẹ giọng giải thích, "Bây giờ tình hình dần dần đi theo chiều hướng tốt, người càng ngày càng nhiều, mệt mỏi hơn là chuyện đương nhiên rồi! Doanh nghiệp giờ cũng đã thành lập rồi, nếu việc kinh doanh đã khởi sắc, tôi cũng nên nghỉ ngơi một chút! Tôi cũng không phải là một cái máy, cũng cần được nghỉ mà!"

" Nếu như hiện tại đã có nhiều người, không phải là càng nên ở đây để giúp đỡ sao?" Phương Lương cố ý nhìn chằm chằm một cách nghi ngờ, tựa hồ muốn truy hỏi đến cùng.

" Hừ! Cậu học được phong cách một nhà tư bản rồi đó!" Kim Triết cũng giả bộ khinh thường, thuận thế khoác ba lô lên, không kiên nhẫn mà đẩy Phương Lương, giục hắn khóa cửa mau chóng rời đi, "Ây ya! Đừng nhìn nữa, Đi thôi! Tan làm rồi cũng đừng có tích cực như vậy, não sẽ xảy vấn đề đó! Đi nhanh lên!"

Lúc này mọi người đã chuẩn bị xong xuôi, lần lượt đi về phía cửa lớn sáng sủa.

Mà ở phía sau họ, trên tấm bạt lò xo hơi trũng xuống, có một cây cung tên lớn với những mũi tên dài, trên bia bắn có các vòng tròn với những màu sắc tươi tắn, dường như còn có những âm thanh giao đấu ác liệt trên võ đài đấm bóc, cùng với một bức tường leo núi khổng lồ. Tất cả nằm yên lặng trong sân vận động trống rỗng.

Ánh sáng ở cửa lớn sân vận động trong sự thay đổi giữa sáng và tối đã bao trùm bóng dáng của mọi người, cùng với hình bóng cuối cùng biến mất, một tiếng " ầm" vang lên, sân vận động vốn đã không sáng lắm lúc này đột nhiên tối sầm, sau đó hai cánh cửa nặng nề đóng lại. Cửa sắt vang lên ầm ĩ, mặt đất dường như rung chuyển. Cánh cổng sắt từ hai phía dần dần đóng lại, vệt sáng cuối cùng trong sân vận động cũng biến mất, trong nháy mắt, sân vận động đã đóng chặt cửa.