Chương 1: Tự Sát

“Cái thứ rác rưởi như nó sống trên đời này làm gì?”

“Phải nên chết đi là vừa, sống chi cho trật đất! Đồ đồng tính bệnh hoạn!”

Những lời nói này, như một con dao cứa vào tim của cô, nó khiến cô vô cùng đau đớn, mà chỉ muốn chết đi cho xông. Cô tự hỏi bản thân của mình rằng:

“Tại sao chứ? Tại sao ông trời lại trêu đùa với con như vậy? Khi tại sao một người đồng tính như con lại bị đối xử bất công như thế chứ? Và giờ con nên làm gì đây? Con có nên sống trên cuộc đời này nữa không? Khi cuộc sống của con cũng chỉ là một màu đen tối mà thôi...”

Đứng trên lan can trường với sự đau đớn tột cùng. Tô Hiểu Nhi đang muốn tự sát, để có thể chấm dứt nỗi đau này, để có thể kết thúc cuộc đời, đầy bi thương mà cô phải trải qua, khi đứng giữa sự khinh bỉ của mọi người về giới tính của mình...

Lúc cô tính nhảy xuống dưới để tự sát thì, giờ đây đã có một cô gái tiến đến, cô ấy ngay lập tức kéo cô lại mà lên tiếng ngăn cảng cô: “Bạn đang định làm gì vậy hả? Tại sao lại lựa chọn con đường này? Tại sao lại muốn chết hả?

Cô gái mỉm cười trong sự khinh bỉ, ánh mắt mang theo sự tuyệt vọng, có lẽ là không muốn sống nữa, cô lên tiếng:

“Hưa...Mọi thứ về cuộc đời của tôi đã kết thúc rồi, tất cả những gì tôi đang trải qua, cũng chỉ là những niềm đau mà thôi, Vậy thử hỏi xem tôi muốn sống trên cuộc đời này để làm gì? Vậy nên không còn cách nào nữa, chỉ có một cách duy nhất để giải thoát cho cuộc đời của tôi, giải thoát tôi khỏi nỗi đau này, đó chính là cái chết...Và cô là ai hả? Tại sao lại muốn ngăn cản tôi chết? Và cô đừng xen vào chuyện của tôi được không?”

Trước câu nói của Tô Hiểu Du, người kia đã vung tay tát vào mặt của cô, sau đó lên tiếng nói rằng: “Cô quả là một kẻ ngu ngục mà? Chỉ vì một lý do nhỏ nhoi nào đó, mà cô lại chọn từ bỏ cuộc đời của mình sao? Cô biết không? Thứ mà cô cần làm đó không phải là sự yếu đuối.

Mà đó là sự can đảm để có thể vượt qua những khó khăn, bởi vì cuộc đời của cô, vẫn còn nhiều sự lựa chọn, cần gì cứ phải tự sát, bởi một điều nhỏ nhoi. Và được rồi nếu đó thật sự là quyết định của cô, thì tôi sẽ không can thiệp vào nữa, cô muốn làm gì thì làm, bởi Cho dù tôi có xen vào chuyện của cô thì. Tôi cũng sẽ không làm được gì hết...”