Chương 1: Tỏ tình

Vào một buổi tối mùa hè không trăng không sao, bóng cây lắc lư, ngọn đèn che phủ, gió đêm thổi làm băng biểu ngữ "Trăm năm giảng đường" màu đỏ tung bay, bên trên còn viết "Tiệc tối tốt nghiệp" bốn chữ to đùng lóe màu ánh kim.

Đám đông dần tãn ra, Trương Hòa và Chung Bút một trước một sau đi tới.

Lá kêu xào xạc, tiếng gió gào thét, như là nói nhỏ lúc nửa đêm không người. Trương Hòa ngẩng đầu hơi nhíu mi: "Cậu thấy không? Hôm nay gió to thật!" Giọng điệu bình thản khách sáo, giống như những lần hàn huyên nói chuyện bình thường.

Đó là âm thanh của cờ quốc kỳ khi bị gió thổi tung bay, Chung Bút đứng dưới tán cây, hai tay nắm chặt ở bên trong túi quần, nhướng mi nhìn bóng dáng cao ngất của anh, cảm xúc phập phồng. Trương Hòa quay đầu lại, thấy cô đang đứng im bất động, nhíu mày nghi vấn.

Chung Bút chờ lực chú ý của anh đổ dồn về phía cô, ánh mắt chuyên chú nhìn vào mắt anh, chậm rãi mở miệng: "Không phải gió lay, không phải trời động mà là tim tớ đang rung động.” Dừng lại một chút, cô nhẹ giọng hỏi anh: "Cậu có nghe thấy không?" Trong bóng đêm, ánh mắt của cô long lanh như có tinh thần, tràn đầy chờ mong.

Trương Hòa đứng ở nơi đó, cánh môi mấp máy, nhưng hồi lâu vẫn chưa trả lời.

Chung Bút thấy anh như thế, sắc mặt nhanh chóng biến đổi, vội vàng nghiêng đầu đi, mũi ửng hồng, khóe mắt ướŧ áŧ, cực lực nhịn không để nước mắt rơi xuống. Anh đã biểu đạt rõ ràng như vậy rồi, anh im lặng có nghĩa là anh từ chối lời tỏ tình của cô.

Cô thở dài một tiếng, không nói hai lời, xoay người rời đi.

Một đường nghiêng ngả lảo đảo, Chung Bút trở lại ký túc xá, một đêm trằn trọc không thể ngủ được.

___

{Bầu trời nhân gian} không phải là tên của một câu lạc bộ, mà là tiết mục giải trí tống nghệ có độ nóng cao nhất ở trong nước, trực tiếp hiện trường, tiền thưởng cực dày, đề cập đến tri thức phổ biến rộng rãi, độ khó dần tăng lên khiến nhiều người muốn thành danh hay muốn thu lợi nhuận hoặc muốn khiêu chiến, tất cả mọi người đều được tham gia.

Tiết mục của kỳ này có tên là "Khiêu chiến chính mình", tổng cộng có mười hai người tham gia. Sau một vòng thi đấu chỉ còn lại hai người, có thể thấy được sự cạnh tranh kịch liệt đến mức nào. Người chủ trì dùng giọng đầy từ tính nói: "Một vấn đề cuối cùng: Không phải gió lay, không phải trời động mà là trái tim em đang rung động. Câu nói này là của ai? Và xuất xứ từ đâu?" Màn hình điện tử hiện ra bốn đáp án, mọi người vùi đầu khổ não suy nghĩ, trong lúc này hiện trường lặng ngắt như tờ.

Trương Hòa nghe được vấn đề đó liền giật mình.

Người chủ trì thấy vẻ mặt không đúng này của anh, cười nói: "Trương tiên sinh, không biết phải không? Không sao, anh còn cơ hội để trợ giúp." Anh ta không biết người có tiếng tăm lừng lẫy này vì chuyện gì mà đến đây tham gia {Bầu trời nhân gian}, hẳn là nên tham gia {Nhân vật thăm hỏi} hoặc là {Tuần san kinh tế} quay chụp mới đúng. Người cạnh tranh còn lại là một cô gái, cũng chậm chạp không có đáp án, hiển nhiên cũng không biết đáp án.