Chương 1: Đồng dạng khuôn mặt

Phòng khách rộng rãi sáng ngời tiếp đến chính là phòng ăn ấm áp, vui vẻ hòa thuận một nhà,bàn ăn tràn đầy tiếng hoan hô.

Món ăn vô cùng đẹp mắt đặt ở trên bàn ăn hình chữ nhật,người đang ngồi ở chính vị mặc dù tuổi đã hơn bốn mươi nhưng trên mặt không thấy tang thương, có cũng chẳng qua là uy nghiêm và trấn địnhđó là thuộc về cứng cỏi.

Quy tắc trong nhà ngồi bên tay phải Vân Đang Thế là người vợ xinh đẹp Tô Tình Phong,Tô Tình Phong bảo dưỡng vô cùng tốt nhìn qua không giống như là đã là mẹ mà là giống như phụ nữ có chồng còn trẻ. Trên mặt nhàn nhạt nụ cười làm cho người ta cảm thấy cảm thấy vô cùng thân thiết.

Theo sát Tô Tình Phong bên phải là cô gái đáng yêu tướng mạo thanh tú, cá tính khôn khéo _ Vân U Nhi. Mười ba năm trước Vân Đang Thế đã có lòng tốt nhờ người thu dưỡng cô nhi Vân U Nhi làm con nuôi,nhưng chưa kịp về nhà người đưa Vân U Nhi về đã gặp tai nạn xe cộ qua đời. Vân Đang Thế đưa U Nhi vào nhà mình gọi là Vân U Nhi. Dần dần Vân U Nhi đã được người ngoài công nhận là tam tiểu thư Vân gia. Vân U Nhi thích nhất chính là lúc cùng người của nhà họ Vân dùng cơm, đây là nơi cho cô tất cả suốt mười ba năm, kể cả ‘ yêu ’. Bất quá thời điểm như vậy có thể không thường xuyên có, bởi vì vợ chồng Vân Đang Thế luôn đi làm ăn khắp thế giới. Cho nên căn nhà to như vậy bình thường là vắng lạnh , may mắn chính là Nhai ca ca nuông chiều cô so với cha mẹ nuôi không hề thiếu.

Ngồi bên trái Vân Đang Thế là Vân Nhai ôn nhã. Mặc kệ lúc nào Vân Nhai cũng đều là lịch sự như vậy, ngay cả giơ tay cũng vô cùng cao quý.

Vân nhai ngước mắt nhìn người ngồi xéo đối diện Vân U Nhi,dịu dàng nói: “U Nhi ăn nhiều một chút, bằng không gió lớn anh Nhai phải chạy đến bảo vệ U Nhi” Trong mắt hắn tràn đầy nhu tình. Ở trong lòng của hắn U Nhi là một đóa bách hợp thuần khiết, làm cho hắn muốn bảo vệ thật tốt.

Vân U Nhi bị nói vẻ mặt thẹn thùng.”Anh Nhai,em cũng không có yếu đuối như vậy nha, em mạnh khỏe cực kỳ nha,anh xem xem… .” Vân U Nhi cố ý đem cánh tay của mình đưa đến trước mặt Vân Nhai quơ quơ, mục đích để cho Vân Nhai nhìn cô rắn chắc như thế nào. Bất quá cánh tay của cô thật sự quá nhỏ làm cho người ta không dám khen tặng, giống như so với đứa bé chỉ mập hơn một chút.

“Đếnđây, U Nhi dùng bữa để cho mập mạp thêm một chút.” Vẻ mặt của Tô Tình Phong tràn ngâp nuông chiều gắp một ít thức ăn Vân U Nhi thích tới cho cô. Tô Tình Phong tự hào nhất không phải là sinh hai con trai bảo bối, mà là thu dưỡng Vân U Nhi dịu dàng đáng yêu.

“Cám ơn mẹ.” Vân U Nhi cười ngọt ngào, mặc dù khuôn mặt nhỏ nhắn của U Nhi không tính tuyệt mỹ chỉ có thể nói là thanh tú, nhưng lại làm cho người ta vô cùng yêu thích.

Mắt Vân U Nhi nhìn đối diện chính mình, cũng là chỗ ngồi không có người bên cạnh Vân Nhai, bất đắc dĩ thở dài,khó có được người một bữa tối cả nhà cùng ăn cơm,anh Khải lại không có ở đây. Chẳng qua nếu như anh Khải ở đây,cô tin tưởng không khí sẽ không là như vậy, bởi vì mỗi lần mọi người ngồi xuống cùng bàn lớn, anh Khải chắc chắn cãi vã với cha cho coi.

Đang lúc Vân U Nhi hồi tưởng đến thời điểm chiến hỏa nổi lên bốn phía dĩ vãng, quẹt một cái dáng người ngang ngạnh đã bước đến phòng khách. Đồng dạng khuôn mặt nhưng khí chất khác nhau một trời một vực, một đầu đầy cây đay mái tóc có vẻ mất trật tự, khóe miệng khêu gợi khẽ nhếch lên mang theo cười nhạo như có như không, mà trên đồng phục có năm cái nút áo má hắn chỉ cài đến nút thứ hai, lười biếng giơ tay nhấc chân làm cho người nhìn qua thấy phóng đãng không kềm chế được. Hắn chính là em trai sinh đôi của Vân Nhai _ Vân Khải, được người ngoài công nhận là công tử phóng đãng.

Vân Khải liếc mắt mang theo khinh thường nhìn bàn ăn, tiện tay đem cặp trong tay ném ở trên ghế sofa.

Người giúp việc vội vàng chạy đến phía trước hỏi thăm.”Nhị thiếu gia muốn dùng bữa tối không?” Nhị thiếu gia nhà họ Vân nổi danh khó hầu hạ và xấu tính, nếu không thuận ý sẽ gia tăng quyền cước, cho nên người giúp việc đối với Vân Khải rất là e ngại.

Vân Khải làm lơ chuẩn bị trực tiếp lên lầu.

“Con đứng lại.” Từ bàn ăn truyền đến tiếng quát lớn sắc bén.