Chương 12: Đóng cảnh dân quốc ngoài dự kiến

Edit: Ruby

Beta: Sakura

Kiều Kiều bị Chu Viễn Xuyên đẩy tới màn sau, máy quay phim nhanh chóng chỉnh vị trí, gốc độ bí ẩn,im lặng tiếp tục hoạt động.

“Nhị thiếu gia……” Kiều Kiều hô lên một tiếng, vì tay Chu Viễn Xuyên từ phía sau túm chặt tóc Kiều Kiều, nháy mắt Kiều Kiều bị đẩu ngẩng cổ lộ ra một tầng trắng nõn.

“Chỗ này được, không ai thấy đâu!” Chu Viễn Xuyên cười rộ lên, vì đi du học trở về, cho nên anh ta ăn mặc giống kiểu Tây, một thân trên dưới tây trang phẳng phiu, nơ không biết đã ném đi đâu, một nửa vạt áo đã bị lòi, Kiều Kiều biết rõ đây là thiết kế tốt, cùng Chu Viễn Xuyên không hợp nhau khí chất đến trong lòng khô nóng.

Bức màn kín không kẽ hở, bao phủ hai người, đem bọn họ cùng bên ngoài ồn ào náo động ngăn cách.

Chu Viễn Xuyên gục đầu xuống, hít lấy cổ Kiều Kiều, sườn xám của Kiều Kiều bị anh ta dùng tay đầy ra, lộ ra xương quai xanh.

“Nhị thiếu gia, đừng như vậy, sẽ có người thấy mất!” Kiều Kiều quay đầu trốn tránh, Chu Viễn Xuyên buông lỏng tay núm tóc của cô, thong thả dùng tay mà phá mặt Kiều Kiều. Kiều Kiều khép hờ mắt, khuôn mặt đỏ bừng. “Tua, là ngươi trêu chọc ta trước, sao bây giờ lại sợ hãi rồi?” Chu Viễn Xuyên cắn cổ Kiều Kiều, miệng không rõ mà rên khẽ, tay anh ta sờ đùi Kiều Kiều, từ đường sẻ của sườn xám mà đi vào, không đợi Kiều Kiều nói liền đột nhiên di chuyển lên trên,duỗi tay bóp lấy ngực Kiều Kiều.

Kiều Kiều có cảm giác không phải Châu Viễn Xuyên là người diễn tập với mình.

“Đừng……” Kiều Kiều vặn vẹo thân mình, nửa thật nửa giả mà giãy giụa, nhướng mày nhìn thằng đối phương, mặc kệ tay làm loạn trước ngực, “Phụ thân ngươi còn ở bên ngoài a, nếu đã ông ấy thấy thì ngươi sẽ bị nhốt ở nhà ba tháng không cho ra khỏi cửa.”

“Ta biết……” Chu Viễn Xuyên lôi kéo tay Kiều Kiều sờ dưới thân của mình, “Nhưng, ta thật sự chờ không kịp.”

Kiều Kiều chạm vào liền nhanh chóng rút tay về, không phải là diễn, thật sự bị nửa người dưới của Châu viễn xuyên nóng bỏng và hình dạng dọa sợ.

Chu Viễn Xuyên đem chân đè xuống chỗ ở giữa hai chân của KIều Kiều, đè nặng chỗ đó của Kiều Kiều liên tục cọ sát, rõ ràng là một thiếu gia ăn chơi trác táng, anh ta diễn như thật, đôi mắt sáng chói nhìn người khác, bên trong lại phát ra một tia hư hỏng.

“Ngươi mau cứu ta, bằng không ta sẽ dục hỏa đốt người chết ở chỗ này.” Chu Viễn Xuyên cắn lỗ tai của Kiều Kiều và nói.

“Nói yêu ta.” Kiều Kiều cười. Cô khıêυ khí©h anh và chậm rãi kéo khóa quần của Chu Viễn Xuyên xuống, ánh sáng nhẹ nhẹ sau bức màn đen, tay cô run run gãi đúng chỗ ngứa, “Nói xong thì cái gì ta cũng cho ngươi.”

Tuy cốt truyện như vậy nhưng tay của Kiều Kiều lại không dám đυ.ng vào chỗ đó. Cô vẫn giả vờ như đυ.ng tới nhưng lại từ từ mò xuống tạo ra cảm giác như thật như ảo, nhìn qua như thật.

Không ngờ rằng Chu Viễn Xuyên lại đè tay Kiều Kiều lại rồi cưỡng ép tay cô ấn vào dương v*t của mình.

Hơi nóng bốc lên làm cho Kiều Kiều bị hòa tan.

“Ngươi biết mà, ta sẽ không nói chuyện yêu đương với nữ nhân nhưng thật ra cũng có thể phá lệ một lần ——”

Chu Viễn Xuyên cười. Anh nghiêng đầu thì thầm ở bên tai Kiều Kiều.

Vốn dĩ không cần nói cái gì, cứ diễn như thật là được rồi, thậm chí Kiều Kiều còn chuẩn bị lát nữa sẽ cười ra tiếng nhưng không ngờ rằng bên tai lại thật sự truyền ra âm thanh nhẹ nhàng.

Anh nói: “Kiều Kiều.”

Không có trong kịch bản, đây là tự chính anh phát ra.

Chỉ 2 chữ đơn giản. Hai chữ mà Kiều Kiều nghe từ nhỏ đến lớn không có gì khác nhưng ở đây đang là bối cảnh quay phim, bên cạnh còn có camera hoạt động ầm ầm, tâm trạng của Kiều Kiều liền dao động vì nghe tiếng bình thường không thể bình thường hơn. Cô đẩy người kế bên ra. Kiều Kiều đã quên mình phải cười. Cô ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn Chu Viễn Xuyên. Chu Viễn Xuyên nói 1 câu làm cô dừng động tác. Anh xoay người che khuất vạt áo của hai người rồi dùng tay kéo nút thắt vải buộc tấm vải xuống. Bức màn ào ào mà rớt xuống dưới, Kiều Kiều trong nháy mắt bị ném vào một giấc mộng màu đỏ, sườn xám màu xanh nhạt của cô biến thành màu đỏ thắm.

Xung quanh vang lên tiếng kêu sợ hãi cả mọi người, Chu Viễn Xuyên lấy tấm màn bao quanh Kiều Kiều và chắn ngang tầm nhìn của mọi người rồi bế cô đi lên cầu thang.

“Sao tự dưng lại kêu tên tôi…” Kiều Kiều nhân lúc máy quay chưa tới mà giấu mặt ở trong lòng ngực của Chu Viễn Xuyên rồi nhỏ giọng hỏi: “Khiến tôi quên cả diễn.”

“Nếu quên thì cứ quên đi.” Chu Viễn Xuyên cúi đầu liếc nhìn cô. “Lát nữa diễn có chỗ nào không thoái mái thì cứ nói với tôi.”

Hai người đi vào căn phòng đã được sắp xếp từ trước. Chu Viễn Xuyên lấy chân đá cửa ra rồi ném Kiều Kiều lên trên giường.

Kiều Kiều cuống quít kéo màn ra xong đứng dậy, tóc tán loạn trên mặt, mái tóc xõa ra. Kiều Kiều tháo đồ kẹp tóc xuống rồi nhét kẹp tóc vào trong miệng. Chu Viễn Xuyên đứng ở mép giường, Kiều Kiều nhếch tươi cười quyến rũ, kết quả là nhìn đến cảnh Chu Viễn Xuyên cởϊ qυầи áo.

Anh không vội. Chu Viễn Xuyên tùy tiện ngồi xuống ghế dựa rồi cởi bỏ nút áo sơmi, sau đó bắt đầu cởi bỏ dây lưng.

Ngực lộ ra, bụng theo xương hông mà biến mất. Chắc do yhói quen ngồi lâu nên vóc dáng của Chu Viễn Xuyên có hơi gầy hơn so với Tần Thụy Thành nhưng cũng vì thế mà làm nổi bật làn da trằng.

“Nhị thiếu gia là 1 nhân vật mười ngón tay không dính xuân thủy...” Kiều Kiều nhìn Chu Viễn Xuyên từ từ tới gần. Cô cưỡng ép bản thân tập trung nhớ lời thoại, sau đó duỗi tay run run sờ ngực Chu Viễn Xuyên xong lười biếng nhếch khóe miệng lên cười: “Ngươi nói yêu ta cho ta nghe đi nào.”

Chu Viễn Xuyên cong người. Anh sờ tấm màn quấn quanh mắt cá chân của Kiều Kiều rồi sau đó bất giác túm chặt xong đột nhiên lôi kéo cô về phía mình. Kiều Kiều hoảng sợ kêu lên một tiếng. Cô đυ.ng vào trước ngực của đối phương.

“Nói gì mà nói, đợi lát nữa ta lấy dương v*t ra cho ngươi.”

Sườn xám của Kiều Kiều đã bị anh ta xé rách, xẻ tà trực tiếp tới eo, vớ cũng bị Chu Viễn Xuyên túm lại, nút thắt cũng được tháo mở. Chu Viễn Xuyên túm được tóc Kiều Kiều. Anh ép Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn mình, lớp trang điểm của Kiều Kiều đã phai đi một nữa, son môi bị tay của Chu Viễn Xuyên xóa. Chu Viễn Xuyên cúi đầu chẫm rãi liếʍ môi.

Màu đỏ dính trên lưỡi anh như dính một chút vết máu.

“Ngươi chỉ có thể nhìn ta.” Chu Viễn Xuyên bỗng nhiên nói, anh nâng eo Kiều Kiều lên rồi lật thân thể cô trên giường thành tư thế nằm sấp, sau đó trực tiếp kéo qυầи ɭóŧ tơ lụa của Kiều Kiều, một chút chần chờ cũng không có mà liền đi vào.

Kiều Kiều kêu lên, nhưng cô không hề cảm thấy đau. Cô bị Chu Viễn Xuyên ném lên chiếc giường đã sớm ướt từ trước.

Chu Viễn Xuyên phát ra tiếng thỏa mãn, anh từ phía sau nắm cằm Kiều Kiều cưỡng bách quay đầu hôn môi cô, sau đó khoang miệng bị lấp đầy, Chu Viễn Xuyên hung hăng hôn lấy cô rồi chậm rãi động.

Tuy còn đang mặc đồ nhưng Kiều Kiều vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ và độ ấm của Chu Viễn Xuyên.

Phá vỡ nếp uốn, chen vào âm đ*o, nhẹ nhàng làm người ta không thể kháng cứ.

“… Nhẹ chút, anh Chu, tôi chịu không nổi…” Kiều Kiều duỗi tay ôm cổ Chu Viễn Xuyên, ở bên tai anh nhỏ giọng xin tha, dương v*t của Chu Viễn Xuyên không thô, nhưng so với người bình thương có chút lớn, toàn bộ đi vào có thể chạm đến tử ©υиɠ, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt, Kiều Kiều căn bản không thể không chú ý.

Chu Viễn Xuyên dừng một tý, thả chậm lại động tác.

Tuy như vậy nhưng Kiều Kiều vẫn cứ đem chính mình theo hành động đi ra đi vào, cô cảm nhận mình chảy rất nhiều xuân thủy, có thể cảm thấy Chu Viễn Xuyên đối với mình muốn cấm xuyên qua, cô nắm chặt bức màn dưới người, kɧoáı ©ảʍ như tần cơn sống vỗ muốn nhấn chìm cô, Kiều Kiều hướng ánh nhìn cầu cứ về Chu Viễn Xuyên.

Cô nhìn Chu Viễn Xuyên như đang cố khắc chế bản thân, những giọt mồ hôi theo thái dương chảy xuống. Cho tới tận bây giờ, Kiều Kiều vẫn cứ cảm thấy Chu Viễn Xuyên hình như không giống như người bình thường, thoang thoảng trên người anh như có một loại khí chất hoàn toàn khác hẳn với mọi người. Lần đầu tiên Kiều Kiều thấy Chu Viễn Xuyên, cô không nghĩ là anh sẽ quay chụp AV, không thể tưởng được lad bộ dạng của anh khi quay chụp AV, du͙© vọиɠ sao? Biểu lộ ra du͙© vọиɠ?

Chu Viễn Xuyên rũ đôi mắt rồi hôn một chút khóe miệng của Kiều Kiều.

Động tác nhỉ như hai người đang yêu nhau làm cho Kiều Kiều mạnh mẽ rung động.

Kỳ thật, ngày hôm đó, sau khi tập diễn xong, cô có về phòng lên mạng tìm kiếm Chu Viễn Xuyên. Anh quả thật là một nhà khoa học phi thường có thành tựu, đầu tiên về lý luận vật lý, anh đứng đầu về ngành khoa học và công nghệ ở trường Đại học, sau đó lại đi Mỹ du học để lấy thêm bằng, mấy năm gần đây mới về nước và vào viện nghiên cứu làm việc. Tuy mới bắt đầu tiến hành nghiên cứu khoa học và không thường xuyên nhưng luận văn của anh đã sớm oanh động cả giới vật lý học, đặc biệt là về điện tử tự mình can thiệp cùng trạng thái chồng lên nghiên cứu. Chỉ với điểm này, nhiều người đã phải gọi Chu Viễn Xuyên bằng một tiếng giáo sư.

Kiều Kiều nhìn video Chu Viễn Xuyên thuyết trình ở trang web trả phí trong một hội trường có ngàn người tham dự. Chu Viễn Xuyên đứng ở trên bục giảng và đeo cặp kính kim loại mà Kiều Kiều thấy, hình chiếu phía sau đang truyền phát tin một ít kỳ dị viên đang vận động theo quỹ đạo,ở trước ngàn đội mắt Chu Viễn Xuyên lưu loát dùng tiếng Anh giới thiệu nội dung, thỉnh thoảng dừng lại giải đáp một số vấn đề của người nghe, làm ta cảm thấy mênh mang vũ trụ trăm triệu sao trên trời sở hữu vật lý định luật đều do anh sắp xếp.

Chói lóa làm người ta không dám đến gần.

“Không chú ý.” Chu Viễn Xuyên trừng phạt đem dương v*t cắm vào sâu trong đỉnh đầu, Kiều Kiều ăn đau nhúc nhích eo tới, sau đó bị đối phương bế eo lên, anh sử dụng tư thế cho cô ngồi lên chỗ đó, đem Kiều Kiều đối diện với chính mình, từ dưới hướng lên hung hăng cắm vào trong Kiều Kiều.

Kiều Kiều không dám cùng đối phương đối diện,cúi đầu vùi vào hõm vai của Chu Viễn Xuyên.

Cặp kia ấn động quá năng lượng cao hạt máy gia tốc tay đang ở chính mình trên người dao động, cặp kia chăm chú nhìn quá cuồn cuộn tinh đoàn đôi mắt chính nhìn chăm chú chính mình đầu tóc cùng gương mặt, kia tự hỏi quá thế giới vi mô khép kín huyền chấn động đại não nguyên nhân chính là vì trận này tính ái mà tràn ngập chính mình thân thể tranh cảnh… Chỉ tưởng tượng đến đó, Kiều Kiều liền hưng phấn đủ để cao trào.

Cô tinh tế rên rĩ, tư thế này đặc biệt làm nàng cảm thấy nan kham, sườn xám còn lỏng treo ở trên người, dương v*t Chu Viễn Xuyên vì tư thế này mà thọc đến càng sâu. Cô cảm thấy chỗ sâu nhất của chính mình bị cái đó cầm vào nhiều lần làm rung động, hơi mỏng một tầng van, Chu Viễn Xuyên nhất định biết rõ thế nào cạy ra.

“Kiều Kiều, cô nhìn xem.”

Anh nói với âm thanh rất nhỏ, bảo đảm chỉ có Kiều Kiều mới nghe thấy. Kiều Kiều ngẩng đầu, gian nan nhịn xuống những giọt ngước mắt do kɧoáı ©ảʍ mang đến.

Không thể dư liệu, dương v*t đột nhiên đi ra ngoài,giống như cây đao vô hướng, đâm thủng chỗ sâu mềm mại nhất của Kiều Kiều. Kiều Kiều ‘ a ’ một tiếng, toàn thân giống như điện giật run rẫy kịch liệt, vách trong giảo tẫn, cơ bắp co rút lại, Chu Viễn Xuyên nhắm mắt rêи ɾỉ một tiếng, một phen ấn đầu Kiều Kiều hôn lên.

Anh bắn.

……

“Tôi nghĩ ra rồi! ” Chu Viễn Xuyên bỗng nhiên mở to mắt, anh cười rộ lên rồi càng thêm dùng sức mà hôn Kiều Kiều, “Tôi biết vì sao điện tử có thể biến đổi qua lại ở giữa hai loại tính chất, tôi sớm nên nghĩ đến mới phải —— điện tử chỉ có thể phóng ra bên ngoài thì mới tồn tại, nó không tồn tại ở trạng thái trung gian, vậy cho nên thực nghiệm can thiệp song song ngoại trừ có công thức và kết quả ra thì không còn bất kỳ ý nghĩa nào khác. ‘Shut up and Calculate ( câm miệng cùng tính toán) ’.”

Kiều Kiều cào trào chưa qua tới, cô ngơ ngác nhìn Chu Viễn Xuyên rút ra khỏi thân thể của cô liền đứng lên bắt đầu mặc quần áo, đạo diễn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra,không biết có nên kêu dừng hay không.

“Xin lỗi, tôi có chuyện quan trọng đi làm, các ngươi đổi diễn viên đi.” Chu Viễn Xuyên nhanh chóng thắt đai lưng, anh vội vàng lấy trong tay trợ lý chìa khóa xe, ném xuống một câu liền đi ra studio, bên ngoài liền vang lên tiếng ô tô khởi động.

Kiều Kiều cùng nhân viên công tác hoàn toàn choáng váng.

“Này… Tôi gọi điện thoại cho Tống Đạo diễn…” Lão đạo diễn kiến thức rộng rãi, run rẩy móc ra điện thoại, nói đơn giản vài câu liền gác máy.

“Tốt, Tống Đạo diễn sẽ tới đây ngay lập tức.”

Nghe được câu nói tốt đẹp mọi người liền thở hắt ra, vội vàng đem đoạn cuối kết thúc.

Kiều Kiều gom lại tóc, tiếp nhận trợ lý đưa khăn, chậm rãi khoác trên người.

Nói thật, cô có chỗ muốn khóc.

Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả ><