Chương 13-1: Màn cứu vớt sau kịch dân quốc (1)

Edit: Ruby

Beta: Su

“Chuyện này là như thế nào?” Tốc độ của Tống Kỳ Ngôn rất nhanh. Chỉ chưa đầy 20 phút, anh đã chạy tới khu điện ảnh.

Trong tay anh kẹp nửa điếu thuốc lá, chắc là mới vừa rời khỏi từ hội nghị hoặc bàn đàm phán. Toàn thân anh còn mang theo một cổ khí lạnh chém gϊếŧ. Tống Kỳ Ngôn liếc sơ qua Kiều Kiều đang ngồi ở mép giường dùng khăn giấy chùi môi xong bất động thanh sắc mà nhìn chăm chú hai giây.

Có người tới gần kể rõ mọi chuyện cho Tống Kỳ Ngôn. Sau khi nghe xong, anh trầm tư chốc lát rồi kêu nhϊếp ảnh gia đưa máy quay tới đây xem coi có thể cắt và chắp vá những cảnh quay nào để tận lực hạn chế phí tổn thất đến mức thấp nhất.

Thế là nhϊếp ảnh gia khiêng máy móc chạy tới, cảnh Kiều Kiều cùng Chu Viễn Xuyên đã quay mới nãy bị chiếu lên- đó là cảnh Chu Viễn Xuyên và Kiều Kiều diễn phối hợp ở sau bức màn.

Chu Viễn Xuyên dùng tay vuốt ve bộ ngực Kiều Kiều, sau đó thì thầm ở bên tai cô.

Chu Viễn Xuyên đang gọi tên Kiều Kiều.

Tống Kỳ Ngôn liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.

Kiều Kiều trong máy quay phác họa ra đôi chân thon dài, đuôi mắt chỉ hơi nhẹ nhàng kẽ xếch mà đã liền mị hoặc đến đáng sợ.

Tống Kỳ Ngôn xem xong toàn bộ cũng không hề nói một lời. Nhϊếp ảnh gia không dám lên tiếng hỏi phải làm như thế nào, đám người vây quanh cũng không dám thở mạnh.

“Thay đổi người.” Tống Kỳ Ngôn tắt máy quay đi, lời ít ý nhiều nói ra mệnh lệnh: “Chỉ định một người tới đây, coi xem 1 trong mấy nam diễn viên đầu top còn lại gần đây còn ai có thời gian rảnh để tới đây không.”

Ngay lập tức, có người mặt mày khó xử mà trả lời: “Tống Đạo diễn, bởi vì gần đây đã sắp bảng quý tổng kết nên nhóm nam diễn viên đầu bảng đầu kín lịch trình.”

“Giản Bạch Du đâu?”

“Tất nhiên là cậu ấy có thời gian rảnh… Nhưng ——”

“Để tôi nói chuyện với cậu ta, tôi đi gọi điện thoại.” Tống Kỳ Ngôn đứng dậy rồi nắm áo khoác lên xong đi ra ngoài.

Kiều Kiều đang ngồi ở trên giường bỗng nhiên ngẩng đầu, giọng của cô không lớn nhưng lại có thể khiến mỗi một người ở đây nghe thấy rõ ràng. Kiều Kiều nói: “Tôi không cần Giản Bạch Du.”

Ngay lập tức, những ánh mắt ở studio đều đổ dồn về phía cô.

Kiều Kiều lần đầu được nhiều người nhìn như vậy nên khẩn trương rụt rụt cổ. Cô căng da đầu rồi nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Chẳng phải anh đã để tôi chọn người đóng cùng sao…”

Bởi vì vừa mới kết thúc một hồi làʍ t̠ìиɦ, son môi mới vừa lau, thân mình thì bọc khăn lỏng lẻo mà trợ lý đưa tới, vai lưng và cẳng chân đều lộ ra ngoài, cả người nổi bật ở giữa bức màn lụa sáng màu đỏ thẫm. Cô bây giờ giống như là đang ngồi ở trong một hồ rượu nho tản ra mùi thơm ngào ngạt. Màu da cùng với màu rượu đỏ đan chéo vào nhau, trắng và hồng, trông mỹ vị mà ngon miệng.

Tống Kỳ Ngôn cảm thấy hạ bụng căng thẳng.

“Những người khác đi thu dọn hậu trường cảnh quay vừa rồi đi.” Tống Kỳ Ngôn nghiêng đầu ra mệnh lệnh với đám nhân viên công tác. Tất cả mọi người đều đi dọn dẹp. Trên người Kiều Kiều không còn ánh mắt nào nhìn, Tống Kỳ Ngôn tháo một nút thắt ở trên bộ tây trang rồi chậm rãi đi tới trước mặt Kiều Kiều.

Kiều Kiều cúi đầu. Cô không dám nhìn thẳng Tống Kỳ Ngôn.

“Nhất định phải là Chu Viễn Xuyên sao?” Tống Kỳ Ngôn trầm giọng hỏi.

Bất thình lình, uy áp đáng sợ ập đến!

Kiều Kiều gian nan nuốt một ngụm nước bọt, cô tập trung ánh mắt ở trên đai lưng của Tống Kỳ Ngôn rồi cưỡng ép biến nó thành gương mặt Tống Kỳ Ngôn: “Cũng không phải như vậy…”

“Vậy lần này cô muốn chọn ai?”

“Tôi... Tôi muốn chọn anh…”

Haha cắt vui nek >< Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả ><