Chương 1

Chương 1

Ôm lấy đầu con trai đang chôn trước ngực mình, Thanh Linh lại rối rắm thở dốc tỉnh lại, sao anh lại dung túng con trai đã hai mươi tuổi nhưng vẫn không cai sữa, để đối phương dưỡng thành thói quen mỗi ngày đều phải phải ăn vυ" một tiếng trước khi ngủ.

Vυ" của anh trời sinh mẫn cảm, không chịu nổi con trai đùa giỡn nhiều năm như vậy, bây giờ chỉ cần bị bị hắn thả hơi là có thể cứng lên, màu sắc chín rục phát tím.

“Lâm Lâm…”

Thanh Linh cúi đầu nhìn con trai trẻ tuổi anh tuấn đang ăn vυ" mình đến say mê, trong lòng lập tức vừa khổ vừa ngọt, không biết là tư vị như thế nào, sau đó anh mở miệng ôn hòa nói chuyện với con trai.

“Con và ba ba nói chuyện, chúng ta trả phòng, con ở ký túc xá trường được không? Có bạn giới thiệu công việc cho ba ở nơi khác, ba muốn đi thử.”

“Không được…”

Dù đã lớn như vậy nhưng hắn và ba ba chưa bao giờ tách ra, Cố Lâm lập tức cự tuyệt. Hắn bực bội cắm đầṳ ѵú sau đó kéo dài rồi thả, cho đến khi chọc đến mức Thanh Linh kêu đâu, mới chuyển sang dùng đầu lưỡi khẽ liếʍ.

Cố Lâm đã ăn vυ" hai mươi năm, hắn biết làm sao để lấy lòng ba ba mình. Một người rõ ràng có khuôn mặt đơn thuần hơn cả học học sinh cấp ba, lại là đĩ da^ʍ mở chân tự an trong phòng tắm và phòng ngủ, sau đó quyến rũ con trai đang trong độ tuổi dậy thì của mình, khiến con trai rõ ràng nên đỏ mặt tim đập nhanh với mấy thiếu nữ, lại có du͙© vọиɠ không nên có với ba ruột ruột của mình.

Nhớ đến bướm da^ʍ phun nước của ba ba, Cố Lâm lập tức không kiềm chế được, đầu lưỡi hung hăng đánh lên núʍ ѵú, âm anh bạch bạch vang lên trong miệng, khiến Thanh Linh thở dốc, chịu không nổi bắt đầu xin tha.

“Ưm~ Lâm Lâm…Đừng ăn như vậy a…”

“Vậy ba ba thích con ăn như thế nào, dùng răng cắn sao?”

Cố Lâm buông núʍ ѵú ra ám muội hỏi, viên thịt bị mυ"ŧ đỏ bừng mềm mịn, lỗ vυ" mở rộng, điều đáng tiếc duy nhất là không có sữa cho hắn uống.

“Được rồi Lâm Lâm, sắp mười một giờ rồi. Ngày mai con có tiết tự học buổi sáng đấy, về phòng ngủ đi.”

Thanh Linh nói sang chuyện khác, anh không chịu nổi con trai đè trên người mình, dươиɠ ѵậŧ cứng như bàn ủi hung hăng nghiền qua âm đế, khiến bướm nhỏ của anh chảy đầy nước, qυầи ɭóŧ cũng ướt nhẹp.

Mà Cố Lâm lại rất thích hai viên núʍ ѵú không nhả ra, hắn không để ý đến việc Thanh Linh đang thúc giục, tiếp tục ngậm nó trong miệng mυ"ŧ tàn nhẫn.

Nghe thấy ba ba rêи ɾỉ liên tục, Cố Lâm càng thêm thỏa mãn, sau một lúc hắn mới buông miệng chờ mong hỏi.

“Ba ba cũng liếʍ cho con đi được không?”

“Ưm…”