Chương 1

Nếu có thể quay ngược thời gian, chắc chắn Lục Phong Thắng sẽ không chủ động đề nghị chia phòng ngủ ngay đêm tân hôn với Thời An.

"Anh không cần giải thích nữa, đây rõ ràng là lừa hôn rồi!" Thời An ôm gối ngồi trên sô pha khóc tới mắt mũi tèm lem, đôi mắt xinh đẹp đỏ lên, nhìn qua vừa yếu ớt vừa đáng thương, hoàn toàn không còn dáng vẻ đắc ý khi tổ chức hôn lễ ban ngày.

Lục Phong Thắng ngồi trên cái sô pha khác, lạnh mặt đỡ trán.

Chuyện kết hôn này vốn là do cha hắn lấy cái chết ra ép hắn, hắn là người theo chủ nghĩa độc thân, luôn nghĩ mình cả đời sẽ không kết hôn.

Hắn thật sự chưa từng thấy ai vừa nói một tiếng không lọt tai đã bắt đầu khóc như cậu trai này, Lục Phong Thắng còn tưởng rằng cha mình chọn một chàng trai gia cảnh bình thường rồi cho một mớ lễ vật kết xù các kiểu.

Nhưng có ngờ đâu lại là một tiểu thiếu gia khó chiều lại còn thích khóc chứ? Ông già thật biết tìm rắc rối tới cho hắn.

"Nếu cậu không chịu được thì ngày mai chúng ta có thể đi làm thủ tục ly hôn, do tôi không nói rõ từ đầu, xin lỗi, tôi sẽ bồi thường cho cậu."

Thời An nghe hắn nói vậy thì khóc càng to hơn, rút 5 6 tờ khăn giấy nắm chặt trong tay, vừa khóc vừa la: "Anh tự dưng khi không biến tôi thành đồ 2hand, chỉ xin lỗi một câu thôi là được hả!"

Lục Phong Thắng nhìn chằm chằm đôi môi hồng nhạt của cậu, hầu kết giật giật, giải thích: "Không đâu, tôi còn chưa chạm vào cậu, làm sao có thể thành đồ 2hand được?"

Thời An vừa khóc vừa dậm dậm chân, nhỏ giọng nức nở: "Thì chúng ta đã đi lấy chứng nhận rồi, tại sao lúc đó anh không nói cho tôi biết anh là trai thẳng, sao phải đợi hôn lễ xong rồi mới nói hả, anh rõ ràng là đang lừa hôn u hu hu hu-"

Lục Phong Thắng khẽ thở dài một hơi, đưa tay vỗ vỗ bả vai Thời An an ủi, lại nhíu mày nói: "Cậu có thể nín khóc trước không?"

"Anh nói vậy là sao hả? Ngay cả khóc cũng không cho à? Tôi vừa gả vào cửa thì mất luôn quyền được khóc rồi hả?" Hai mắt Thời An ngập nước, đau khổ nhìn người chồng hợp pháp của mình, nước mắt lộp bộp lộp bộp rơi xuống. Mẹ nó! Cao to đẹp trai như vậy mà không xài được! Đồ trai thẳng xấu xa! Đồ lừa đảo chết bầm!

Lục Phong Thắng lớn từng này lần đầu biết được cảm giác á khẩu là như nào, hắn xoa xoa trán, khó xử đáp: "Tôi không có..."

Thời An khịt khịt mũi, ấm ức bĩu môi: "Tôi không nên kết hôn gấp như vậy, lại còn gả cho một ông già..."

"Ông già?!" Lục Phong Thắng vốn đang định xin lỗi, nhưng hiện giờ chỉ biết trợn mắt kinh ngạc, hắn 28 tuổi chứ không phải 48, sao lại biến thành ông già rồi?

"Đm, ly hôn đi, muốn ly hôn thì ly hôn!" Thời An khóc xong liền thông suốt, lau nước mắt chạy lên phòng muốn đi ngủ.

Lục Phong Thắng đứng dậy chặn cậu lại. Nói hắn cái gì hắn cũng có thể nhịn nhưng nói hẳn là ông già thì hắn tuyệt đối không thể nhịn!

Thời An thấp hơn Lục Phong Thắng rất nhiều, cơ bản không đủ sức chống lại hắn, lúc này cậu đang bị Lục Phong Thắng ôm eo đè lên sô pha, bốn mắt nhìn nhau trào máu họng.

Lục Phong Thắng nhìn chằm chằm rồi lại chằm chằm nhìn, nhìn đã rồi cũng không biết nên làm gì tiếp, dựa theo quy tắc của trai thẳng thì hiện tại hắn nên dùng nắm đấm hù dọa bạn nhỏ để xả giận nhỉ, nhưng đột nhiên ánh nhìn lại chạm phải đôi mắt vẫn còn đọng nước kia, khiến hắn lập tức đổi ý.

"Đã từng hôn môi chưa?" Hắn khàn giọng hỏi.

Thời An nhanh tay che miệng lại, cố sống cố chết bảo vệ trinh tiết của mình: "Trai thẳng như anh không lẽ còn muốn hôn tôi?"

Lục Phong Thắng nhếch môi cười khẽ: "Đã bị em dán cho cái nhãn lừa hôn rồi, anh đây không lừa một trận thì quá là có lỗi với bản thân, em nói đúng không?"

Ý gì vậy? Lừa mình?

Nghe vậy, Thời An lúng túng buông cái tay đang che môi ra. Ha ha, biết rồi nhé! Trai thẳng làm gì có chuyện sẽ chủ động đi hôn đàn ông!

"Ưʍ..."

Lục Phong Thắng nhân cơ hội sáp qua, hai đôi môi nháy mắt chạm vào nhau, Thời An chưa bao giờ hôn ai đầu óc trực tiếp chết máy, ngơ ngác đưa miệng ra quên cả chống cự.

Người kia vốn chỉ định chạm nhẹ một cái rồi thôi, nhưng giữa chừng hắn mở mắt ra thấy được đứa nhóc này đang đỏ mặt, đột nhiên nổi lên hứng thú muốn trêu cậu. Hắn lại sáp tới lần nữa, đưa môi ngậm lấy cánh môi mềm mại của Thời An, chậm rãi ôn nhu dùng đầu lưỡi cạy hàm răng cậu ra, liếʍ mυ"ŧ môi Thời An từ trong ra ngoài.

"!"

Cuối cùng Thời An cũng lấy lại phản ứng, duỗi tay đẩy Lục Phong Thắng ra rồi lau mạnh hai cánh môi, tức muốn ói máu la lên: "Cái tên biếи ŧɦái này! Anh làm gì thế!"

Lục Phong Thắng nhướng mày cười cười: "Làm em."

Thời An xách gối ném vào mặt Lục Phong Thắng, bĩu môi muốn khóc, "Đm anh! Đồ biếи ŧɦái đồ biếи ŧɦái đồ biếи ŧɦái!"

Cậu không sạch nữa rồi! Cậu vậy mà bị trai thẳng hôn! Cậu ghét trai thẳng nhất!

Thời An càng nghĩ càng tức, không nhịn nổi lớn tiếng quát Lục Phong Thắng: "Ly hôn! Hiện giờ tôi! Lập tức! Rất muốn! Ly hôn!"

Không để ý tới vợ bé nhỏ đang phát điên, Lục Phong Thắng báo thù xong rất chi vui vẻ, dựa vào sô pha mở TV lên xem.

Xì, không ngờ chỉ hôn bạn nhỏ một cái thôi mà tự dưng lại thấy sướиɠ thế không biết.

-

Con người Lục Phong Thắng thật ra không phải chính nhân quân tử gì, nhưng buộc phải đứng đắn nhiều năm, dần dần hắn cũng bắt đầu quên mất bản thân là hạng người gì luôn rồi, hôm nay đột nhiên thú tính trong lòng bị người ta gọi dậy, cảm giác này thiệt là vi diệu quá đi thôi.

Năng lực ở chuyện kia của hắn hơi bị tốt đấy nhá, nhưng vẫn luôn nói không với tìиɧ ɖu͙©, ngay cả tự xử cũng rất ít.

Suy cho cùng cũng là do bộ dạng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ không khác gì nhau của người ngoài không thể khiến hắn lên nổi, nhưng hình như cậu nhóc này là ngoại lệ...

Thơm thơm mùi sữa, hắn thích!

Lục Phong Thắng liếʍ liếʍ môi, liếc mắt nhìn Thời An bên kia một cái, đột nhiên giật mình nhớ ra một chuyện.

Không ổn, quá yếu đuối, một tiếng không lọt tai liền rơi nước mắt, không thể dỗ được.

Thời An ngồi bên kia sô pha tức thành con cá nóc nhưng lại sợ Lục Phong Thắng đột nhiên nhào qua hôn mình, ngẫm nghĩ vẫn nên về phòng ngủ thì hơn.

Thời An cứ nghĩ mình tắm xong rồi sẽ bớt tức, nhưng cậu nằm đó một hồi lâu vẫn không thể chịu đựng nổi chuyện mình bị trai thẳng hôn, vì vậy phát điên với cái nệm, "Đm! Trai thẳng chết bầm! Baba nhất định sẽ khiến anh biết ai có thể chọc còn ai thì không!"

Phòng ngủ lầu 1 cách âm không tốt, bởi vậy Lục Phong Thắng nghe được rành rành tiếng rống giận non nớt kia.

... Thiệt ra hơi bị đáng yêu luôn ấy.

Nhưng tự nhiên khi không lại có thêm một người cha, hơi bực à.

Lục Phong Thắng đứng dậy sải bước đến phòng ngủ vợ bé nhỏ, gõ cửa bộp bộp hai tiếng.

Cửa không mở, được lắm.

Hắn xoay xoay tay nắm cửa, tốt luôn, vẫn không mở được.

Lục Phong Thắng tức tới bật cười, không nhìn ra vợ bé nhỏ lại đề phòng hắn như vậy á, còn biết chốt bên trong nữa. Hắn tính toán một lát, ra phòng khách lấy chìa khóa dự phòng, trơn tru tra chìa khóa vào ổ.

"!" Thời An nhìn Lục Phong Thắng đang đẩy cửa vào, sợ tới trợn trắng mắt, leo lên giường rút vào chăn, "Anh! Anh làm gì hả! Xâm nhập gia cư bất hợp pháp!"

"Ngại quá, đây là nhà anh mà." Lục Phong Thắng đúng tình hợp lý nói, không biết ngại lấy một tí ngồi xuống giường Thời An, tiện tay kéo kéo chăn ra.

Thời An sợ hãi bật dậy từ trên giường, cậu thích ngủ khỏa thân nên lúc này chỉ mặc mỗi qυầи ɭóŧ.

Lục Phong Thắng đưa mắt nhìn đầu v* cực kỳ hồng hào phía trước, còn cặp chân dài trắng nõn kia nữa, nhớ tới lúc lấy chứng nhận vô tình liếc thấy tuổi của cậu. Tính đi tính lại thì năm nay vợ bé nhỏ mới tròn 18 tuổi, nhỏ hơn hắn tận 10 tuổi, chỉ vừa vào đại học.

... Được rồi, Lục Phong Thắng hít một hơi thật sâu, sắc mặt bối rối nhìn Thời An. Hắn tự dưng phát hiện ra vừa nãy có lẽ Thời An không phải mắng hắn mà chỉ đang nói sự thật, rốt cuộc nhìn tuổi của Thời An thì hắn thật sự là một ông già.

"Rốt cuộc anh muốn gì đây hả?!" Thời An là gay bẩm sinh, thiệt sự không chịu nổi Lục Phong Thắng nhìn chằm chằm mình như vậy.

Tuy hơi bị xấu hổ, nhưng mà, mẹ nó, sắp cứng rồi.

"Vừa nãy nghe em nói em muốn là baba anh?

Đùa sao trời? Thời An khó hiểu: "Ai muốn làm baba anh chứ."

Lục Phong Thắng ngoắc ngón tay với Thời An, dùng giọng nói cực kỳ nũng nịu lặp lại lời Thời An vừa nói, "Baba nhất định sẽ cho anh biết ai có thể chọc còn ai thì không ~ mấy lời này không phải em nói sao? Không lẽ anh nghe lầm?"

Hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, Thời An nhanh chóng chạy ra chối bay, "Là tôi nói, nhưng vừa nãy đang gọi điện chứ không phải đang mắng anh!"

"Thật không? Anh không tin." Lục Phong Thắng ôm eo cậu kéo lại, "Muốn ly hôn với anh sao?"

Thời An không quen dựa gần người khác như vậy, cậu né ra đẩy đẩy cánh tay Lục Phong Thắng, "Tất nhiên là muốn rồi, tôi không có hứng thú với trai thẳng."

"Nhưng anh không muốn ly hôn." Lục Phong Thắng cười với Thời An, nhẹ nhả ra ba từ, "Sao? Baba."

"..." Thời An bỗng rùng mình một cái, cúi đầu không dám nói tiếp nữa.

Cmn, cái nhà to đùng như này mà cách âm tệ vậy hả???

"Không phải đâu! Anh hai!" Thời An đột nhiên bừng tỉnh, "Không phải anh bảo anh là trai thẳng sao? Anh làm vậy chi, còn gay hơn chữ gay nữa á."

"Tôi chưa từng nói tôi là trai thẳng nha, tôi chỉ nói tôi không thích con trai." Lục Phong Thắng giúp cậu sửa lại.

"Không thích con trai lại còn không chịu nhận là trai thẳng, anh mang cái kịch bản cũ rích này ra diễn cho ai xem? Lúc đầu còn muốn chia phòng ngủ với tôi kia mà?"

"Giờ anh thích con trai không được sao?" Lục Phong Thắng không thèm để ý nhún vai, vô tính luyến và đồng tính luyến của chả khác biệt là mấy, chỉ cần thấy vui là được rồi.

Thời An mang vẻ mặt bối rối, không hề tin hắn: "Vậy tính hướng của anh cũng linh hoạt quá rồi đó."

Thời An là con út trong nhà, từ nhỏ đã nghịch ngợm phá phách, nhìn thấy ảnh Lục Phong Thắng trên tạp chí liền muốn kết hôn với hắn, nhưng mà cậu sợ Lục Phong Thắng không phải gay, liền chạy đi nhờ chú nhỏ hỏi thăm với cha Lục một chút, kết quả nhận lại được là: Lục tổng gay chắc luôn!

Sau khi cha cậu biết được chuyện này còn hung hăng đánh cậu một trận, nhưng đánh xong lại thấy có lỗi quá chừng nên đành ngậm ngùi sắp xếp vì hạnh phúc của con trai.

Cuối cùng dẫn tới cuộc hôn nhân như trò đùa này.

Thời An thở dài, coi như tự mình rước khổ đúng chứ? Rốt cuộc là bắt đầu sai từ chỗ nào vậy?

"Anh, vì sao chú Lục lại bảo anh là gay vậy? Nhà em lấy miếng đất ở khu Tĩnh An kia làm của hồi môn đó." Thời An nhíu mày, nín thở, "Nếu như ly hôn thì có thể lấy đất về không? Không thì về nhà ba em đánh em chết mất." Kết hôn mới một ngày đã ly hôn, còn làm trôi một miếng đất ra ngoài. Thời An thấy bản thân tàn đời rồi, ông già ở nhà sẽ tức tới chết.

"Cha tôi vẫn luôn nghĩ rằng tôi là gay." Lục Phong Thắng cũng không biết làm sao cha mình lại có ảo giác này nữa. . TruyenHD

Được rồi, giờ coi lại thì hình như không phải ảo giác.

Miếng đất ở khu Tĩnh An kia nếu vào tay Lục thị thì giá trị thật sự không thể đong đếm, nhưng Lục Phong Thắng cũng không biết được cha mình lại lấy hôn nhân của mình ra đổi, hờ, bảo sao lúc đó lại cầm cái dao giả tự kề lên cổ bức hôn hắn, thì ra lý do là đây.

"Đất anh sẽ trả lại em, nhưng đừng ly hôn nữa được chứ?"

Khó khăn lắm mới gặp được vật nhỏ có thể khơi dậy hứng thú của mình, Lục Phong Thắng còn đang thấy rất mới lạ, tuy rằng hơi mít ướt nhưng mà... thiệt sự đáng yêu.

Thời An thở dài: "Không được, em kết hôn là vì muốn có..." Muốn có trai đẹp cùng mình học bảng chữ cái mỗi đêm, trải nghiệm cuộc sống trên giường của người lớn, mình đây eo nhỏ mông cong sao có thể bắt mình chịu thiệt bị trai thẳng ghét bỏ chứ, trai thẳng sẽ không thích dáng người như mình, chỉ biết chê mình gầy, hứ, rõ ràng chỗ nào cần có thịt mình đều có hết mà!

Nhưng mấy lời này không thể trực tiếp nói với Lục Phong Thắng, sợ bị cười vào mũi.

"Vì muốn có cái gì nào?" Lục Phong Thắng tò mò.

"Vì muốn có..." Trong đầu Thời An quay cuồng, sống chết cũng không nặn ra được câu tiếp, cậu lắp bắp hỏi lại một câu: "Anh, anh nói xem?"