Bác Sĩ ᗪâʍ Đãиg

6.83/10 trên tổng số 12 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thể loại: Đoản văn, hiện đại, cường-cường, cao H. Liêm Thanh rên lên một tiếng, thân thể có chút hơi run rẩy, dáng vẻ hình như rất đau. Nhưng Phó Đống cũng không để ý cảm thụ của hắn, lè lưỡi, dọc the …
Xem Thêm

Phó Đống lười biếng ngồi trên ghế, trên đầu còn vô cùng tao nhã làm một quả style tổ quạ, trong miệng phì phèo thuốc lá, bắp chân to dài kiện mỹ vắt chéo ngang nhiên để trên bàn, thoạt nhìn có vẻ lưu manh nhưng lại khoác trên thân chiếc áo blouse trắng thanh tao bên ngoài có hơi nhăn nhúm, bên trong lộ ra mảnh áo sơ mi đã sờn, đến cả việc đóng cúc cũng ngại, quanh thân áo bó chặt ẩn hiện cơ ngực cùng 6 múi mê người.

“Hô……” Nhẹ nhàng phun ra vòng khói bạc, tay đưa lên gãi gãi cằm lún phún, ân, hình như đã qua ba ngày chưa có cạo râu. Nga, đúng rồi, có lẽ vì mình ba ngày không về nhà, ngay cả áo sơ mi trên người cũng có thể từ hôm kia kia chưa có thay đi.

‘Đông đông đông’, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

“Mời vào!” Phó Đống dụi tàn thuốc, đem chân nguyên bản đặt trên bàn cũng vác xuống, dù sao ở trước mặt người ngoài, vẫn phải duy trì trong mắt họ một chút hình tượng tốt đẹp.

“Bác sĩ Phó, bệnh nhân đang đợi ở ngoài.” Đi vào là một cô bé y tá, khuôn mặt tròn tròn khi cười còn lộ ra hai cái răng nanh, rất đáng yêu.

“Ok, để hắn vào đi.” Phó Đống đứng dậy, vỗ vỗ áo trắng trên người cho đỡ nhăn nheo một chút, từ ngăn tủ bên cạnh rút ra một đôi găng tay y tế. Đứng ở cạnh giường bệnh giữa phòng, sắp xếp lại dụng cụ y tế có thể chút nữa sẽ phải dùng qua.

Nắm cửa vang lên một tiếng ‘cạch’, rõ ràng là thanh âm đóng cửa có chút quái dị làm hắn nghi ngờ quay đầu, vừa đúng lúc nhìn thấy bệnh nhân, ánh mắt thoáng qua một tia hàn quang. Phó Đống lại chậm rãi trở về chỗ ngồi.

Bệnh nhân nhìn còn rất trẻ, lớn lên lại xinh đẹp thanh tú, bạch bạch tịnh tịnh, lật mặt hắn từ trên xuống dưới, đều phải hoài nghi có phải hay không mới qua mười tám tuổi, bất quá nhìn hắn một thân comple trang trọng, trên người còn toát ra khí độ trầm ồn của doanh nhân, thật là làm cho người nhìn qua đã cảm thấy khó chịu.

“Cởi giày leo lên giường nằm xuống.” Phó Đống lạnh như băng nói xong, liền nhận lấy hồ sơ bệnh từ trong tay người trước mặt, đến bên bàn làm việc ngồi xuống, lấy ra một cây bút, bắt đầu ghi danh.

“Họ tên.”

“Liêm Thanh.”

“Tuổi.”

“Hai mươi bảy.”

Hai mươi bảy? Thật không thể tin, thanh niên khuôn mặt nhìn qua còn rất trẻ con đã hai mươi bảy rồi.

“Giới tính.”

“Nam……” Liêm Thanh rất tức giận, cậu không biết tôi là nam hay nữ sao……

Điền tên xong, Phó Đống đứng dậy, đi tới mép giường, lanh lẹ đưa tay đối Liêm Thanh cởi thắt lưng kèm khóa quần tụt xuống.

“Cái này của anh làm sao? Bị yếu hay mắc bệnh phụ khoa?” Phó Đống đại đại liệt liệt bắt lấy phân thân mềm nhũn của Liêm Thanh.

“Bác sĩ!” Liêm Thanh tức giận hét lớn.

“Làm sao? Không phải a, không phải cũng tốt, bất quá xem qua dươиɠ ѵậŧ anh có vẻ dùng quá độ rồi, phỏng chừng bạn gái rất nhiều đi.”

Liêm Thanh lập tức mặt đỏ tới mang tai, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói:

“Tôi không có bạn gái!!”

“Phải không? Vậy anh rốt cuộc đến đây xem bệnh cái gì?” Phó Đống cũng không thèm để ý, người tới đây khám bệnh loại nào cũng có, người không thích gái cũng chẳng phải chuyện gì mới mẻ.

“Da qυყ đầυ hình như hơi sưng tấy.” Liêm Thanh mặt xanh mét, tức giận nói.

“Nga, vậy để tôi kiểm tra giúp một chút.” Phó Đống hơi cong lên khóe miệng, mờ hồ lộ ra một tia gian trá.

Trên dưới sờ soạng một phen, Phó Đống câu khởi ngón tay, nhẹ nhàng ma sát nang đại mềm mại. Liêm Thanh nằm trên giường lập tức hô hấp có chút khó khăn. Máu từ trên đổ dồn xuống dưới, phân thân bị kí©h thí©ɧ kìm nén không được liền chào cờ.

“Quả thật là có chút sưng a.” Phó Đống làm bộ nói, sau đó nhẹ nhàng ở trên phân thân cương cứng búng nhẹ một cái.

“Không bằng làm tiểu phẫu cắt luôn đi.”

“Cái gì?” Liêm Thanh giật mình nhìn Phó Đống. Có vẻ không tin vào tai mình.

“Tôi bảo cái kia là da qυყ đầυ kia của anh.” Phó Đống bĩu môi một cái, nói.

“Thật phải cắt?” Liêm Thanh cảm giác da đầu tê dại một trận.

“Tùy anh thôi.” Phó Đống khoanh tay ôm trước ngực, hếch cẳm nhìn hắn, trong tay quơ quơ giấy cam kết phẫu thuật.

“Được …… Cắt……” Khuôn mặt khổ sở nói ra một hơi, Liêm Thanh đặt bút, ở trong giấy cam kết ký tên, sau đó bất đắc dĩ nhắm mắt lại nằm trên giường.

“Đây chính là anh tự đồng ý phẫu thuật nga.” Phó Đống câu khởi khóe miệng, từ trên bàn lấy ra một ống kim tiêm thuốc mê, đặt mũi chích lên tay Liêm Thành một nhát. Liêm Thanh liền mơ màng mất dần đi tri giác.

Đợi đến lúc thời điểm Liêm Thành tỉnh lại, hắn phát hiện mình thế nào đã ngồi trên một chiếc ghế. Trong miệng bị nhét một búi giẻ, suýt chút nữa hốt hoảng mà hô hấp luôn bằng miệng. Hai tay bị trói chặt đằng sau lưng, thân dưới quần âu, qυầи ɭóŧ đều không cánh mà bay, hai chân khiêu khai mở rộng, cổ chân cùng đùi đều bị trói chặt ở chân ghế có cố gắng khép lại cũng vô dụng.

“ô ô……” Liêm Thanh giãy giụa thân thể, nhưng ở trong cái tình thế bị trói chặt cố định như này có nhúc nhích cũng chỉ làm đau mình thêm.

“A a.” Phía sau truyền đến tiếng cười cực kỳ dâʍ đãиɠ.

“Tiểu mỹ nhân, anh gấp đến độ chịu không nổi nữa rồi sao?” Sau đó từ đằng sau hiện ra một bàn tay thô to bắt lấy phân thân hắn chơi đùa.

“Gia hỏa này phân lượng thật không tệ a. Mới vừa kiểm tra toàn thể mới chú ý tới.” Phó Đống liếʍ môi một cái, tay nhẹ nhàng nhu lộng nắn bóp tính khí mềm mại. Phân thân Liêm Thành bị sờ mấy cái đã có tín hiệu cương lên, bao qυყ đầυ tuột vỏ, lộ ra đỉnh dươиɠ ѵậŧ đỏ hồng như nấm mũ.

“Thật là lớn a.” Phó Đống cảm khái nói:”Bảo bối phải hảo chơi đùa mới thoải mái.”

Liêm Thanh nghe hắn nói xong, thân thể giãy giụa càng thêm kịch liệt.

“Yên tâm, tôi bảo đảm nhất định sẽ làm anh cực kỳ thoải mái.” Nói xong, chuyển tay đến l*иg ngực Liêm Thành, chậm rãi cởi cúc áo sơ mi đắt tiền, lộ ra đường cong l*иg ngực cực kỳ mỹ lệ.

Thổi ra một tiếng huýt sáo, Phó Đống hài lòng nói:

“Mỹ nhân, dáng người thực không tệ. Thật không lột sạch tây trang mới nhìn không ra cực phẩm a.”

Liêm Thanh không nói gì, chẳng qua là dưới áp bách của Phó Đống, đã có vẻ buông xuôi bỏ qua chống cự.

Phó Đống cúi đầu, đưa vào miệng nhũ viên hồng nộn trước ngực hắn, dùng đầu lưỡi quấn lấy đầu nhũ tận lực hút mυ"ŧ, tay phải không ngừng hành hạ hồng anh còn lại, cấu ngắt mấy cái, liền sưng đỏ cương cứng lên. Tay trái ở dưới cao thấp lên xuống nhu lộng vật nhỏ giữa hai chân hắn.

Mắt thấy Liêm Thanh tựa hồ đã bị dục niệm che mờ cả hai mắt, Phó Đống đột nhiên ở trước ngực hắn hung hăng cắn một cái, lưu lại trên khỏa ngực hắn hai đạo vết máu.

Liêm Thanh rên lên một tiếng, thân thể có chút hơi run rẩy, dáng vẻ hình như rất đau. Nhưng Phó Đống cũng không để ý cảm thụ của hắn, lè lưỡi, dọc theo vết thương còn rỉ máu liếʍ một vòng, liếʍ đến khi máu đã khô, sau đó một đường di chuyển xuống dưới. Đầu lưỡi cực kỳ linh hoạt, mang theo trong suốt nước bọt, dọc đường bụng bằng thẳng không một chút tì vết, tiến dần đến trung tâm du͙© vọиɠ.

Phó Đống nhìn trong tay tính khí hơi khiêu động, đưa ra đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ, trong miệng dâng lên một cỗ mùi vị ngai ngái. Liêm Thanh bị liếʍ, trong nháy mắt nhẹ nhàng run một cái, sau đó côn ŧᏂịŧ dưới thân cũng trướng lớn, thậm chí chóp đỉnh cũng bắt đầu nhỏ giọt trọc dịch trắng sữa.

“Muốn?”Phó Đống nhẹ nhàng liếc ánh mắt tà nghễ đến Liêm Thanh, trên mặt tự tiếu phi tiếu. Liêm Thanh có chút dại ra khi bắt gặp khuôn mặt đó của Phó Đống.

Phó Đống cúi người, quỳ gối dưới chân Liêm Thanh, dùng đầu lưỡi liếʍ cộn thịt từ trên xuống dưới, mỗi một tấc đều không bỏ qua, dùng đầu lưỡi cuốn chặt xung quanh đỉnh chóp, dọc theo thân trụ xoay vòng liếʍ xuống. Ngón tay chậm rãi nắn bóp hai tiểu cầu, thỉnh thoảng dùng răng cắn nhẹ lên bề mặt da mịn màng.

Liêm Thanh bụng ngày càng căng cứng, trong miệng liên tục để thoát ra thanh âm rêи ɾỉ sảng khoái ‘ô ô ~’. Không nhịn được uốn éo lưng, đem côn ŧᏂịŧ càng muốn tiến vào sâu trong cổ họng Phó Đống.

Thêm Bình Luận