Chương 1: Chị ấy là người câm à?

Chuyển ngữ: Team Sunshine

“Anh Ám, người đó lại tới rồi.”

Trầm Ám nghe vậy ngẩng đầu lên khẽ liếc về phía cửa, dưới ánh mặt trời chói lọi đằng kia là một người mặc đồ kín mít, dáng đứng khá nghiêm chỉnh thành thật. Người này mặc hẳn một cây đen từ đầu đến chân, nếu nhìn tóc mà nói, hẳn đây là một cô gái trẻ.

Trên đầu cô gái trùm chiếc mũ đen của cái áo hoodie, mặt mũi cũng bị khẩu trang đen nhánh bịt kín. Bởi vì đang cúi đầu, nên hoàn toàn không thể nhìn rõ khuôn mặt của cô, chỉ thấy được trong ngực cô gái này đang ôm một chiếc ba lô đựng mèo, bên trong có một chú mèo lông trắng.

Cô gái trẻ giả vờ quanh quẩn qua lại ngoài cửa hai lần, nhưng mãi vẫn không chịu bước vào.

Cũng giống hệt như hôm qua.

Trầm Ám cúi đầu nhìn đồng hồ, mười hai giờ mười một phút.

Anh xếp gọn lại những hộp thức ăn đã ăn xong, xách trong tay, lại nhón một điếu thuốc trên bàn ra ngậm trên môi, lúc này mới đẩy cửa bước ra ngoài.

Anh vừa bước chân ra khỏi cửa, cô gái mặc cả cây đen kia liền vội vàng xoay người rảo bước về hướng ngược lại.

Trầm Ám ném mấy hộp rác trong tay vào thùng rác bên cạnh, rồi lấy bật lửa ra, châm lên điếu thuốc.

Trời cuối tháng tám, thời tiết khô hanh nóng nực, từng cơn gió nóng dập dìu nối đuôi nhau cọ lên khuôn mặt anh, không khí vì nóng nên loãng vô cùng. Trầm Ám rít được hai hơi thuốc, đành dập điếu thuốc đi, gọi với theo cô gái mặc đồ đen đã chạy tới ngã tư bên kia: “Chờ một lát.”

Cô gái trẻ hình như bị anh làm giật mình, đứng im tại chỗ không dám nhúc nhích.

Anh bước lên trước vài bước, nghiêng đầu nhìn ba lô mèo trong ngực cô gái, xuyên qua lớp kính thuỷ tinh có thể nhìn thấy đây là một chú mèo nhà màu trắng, có vẻ hơi sợ người lạ, thấy anh nhìn chằm chằm liền bị doạ đến rụt về một bên.

“Mèo bị bệnh?”

Anh cất tiếng hỏi cô, ánh mắt rơi vào trên người chú mèo nhỏ, mãi một hồi lâu mà vẫn không nhận được câu trả lời, lúc này Trầm Ám mới nhìn về cô gái trẻ trước mặt. Cô gái không nhịn được mà lùi về sau hai bước, cơ thể cứng đờ, thẳng tắp, mãi lúc sau mới gật đầu.

“Cô bị câm?”

Anh nghi ngờ nhìn khuôn mặt của cô, đến lúc này mới phát hiện, bên trên lớp khẩu trang kia còn có một chiếc kính râm nữa, hoàn toàn không thể nhìn rõ mặt.

“Không có tiền cho mèo khám bệnh?” Anh lại hỏi.

Cô gái dường như rất căng thẳng, hai tay ôm chiếc ba lô mèo siết lại thật chặt, lắc đầu vài cái.

Trầm Ám thấy vậy liền quay người đi về hướng phòng khám: “Vào đi. Bảo lễ tân đăng kí cho cô.”

Cô gái trẻ hình như đang do dự, chờ Trầm Ám bước vào cửa rồi, mới quyết định thò một chân ra, rồi rảo bước chạy về phía cửa phòng khám, cẩn thận từng li từng tí mở cửa bước vào.

Cô bé ở quầy thu ngân xem ra dáng vẻ rất lo lắng, nhìn về hướng cô gái áo đen, hơi sợ hãi mà gọi Trầm Ám: “Anh Ám.”

Cô bé này khá sợ cô gái áo đen kia, từ hôm qua đã bắt đầu lén lút nghi ngờ có phải cô gái này là phần tử khủng bố nào không, bằng không sao cứ đảo qua đảo lại trước cổng mà không chịu bước vào chứ, hơn nữa… ngay giữa tiết trời mùa hè mà bịt mình kín mít như này, đến cả một đôi mắt cũng không lộ ra ngoài.

Trầm Ám mặc kệ cô bé thu ngân, lập tức bước vào phòng rửa tay.

Đến khi anh trở ra, đã lại khoác áo blouse trắng lên, trên thân không còn một tí mùi khói thuốc nào, chỉ là trên cánh tay thỉnh thoảng sẽ lộ ra một góc hình xăm.

Cô gái kia đã được đăng kí xong, Đàm Viên Viên đang nhập dữ liệu của cô lên máy tính, liền thấy Trầm Ám đã trở vào, bèn đưa đơn đăng ký đến trước mặt anh: “Anh Ám, đã đăng kí xong rồi.”

Điều đầu tiên mà Trầm Ám chú ý đến lại là cái tên bên trên đơn đăng kí.

Hai chữ được viết cực kì thanh tú: “Bạch Lê.”

Anh nhíu mày, không nói gì nữa, chỉ cầm dụng cụ và găng tay lên, rồi lập tức bước vào bên trong phòng khám, chỉ truyền lại một câu nói nhàn nhạt: “Mang mèo vào đây.”

Chú mèo nhỏ này rất gầy, trên bốn chân và đuôi đều có những vết chốc hình bầu dục, bên trên còn có lớp vảy mỏng màu xám.

Là chứng viêm da phổ biến ở mèo.

“Phản ứng stress của con mèo này khá nghiêm trọng, nếu chỉ là bệnh ngoài da thế này, cô đem về nhà thoa chút thuốc là được rồi.” Anh tiêm thuốc cho chút mèo nhỏ, thoa thuốc, sau đó liền cởi găng tay cao su ra rồi đi rửa tay.

Suốt cả quá trình này, cô gái kia đều không hề lên tiếng nói gì, đến cả khẩu trang và mũ cũng không chịu cởi ra, kính râm cũng vậy.

Trầm Ám quay đầu khẽ liếc nhìn cô.

Sự nghiệp kinh doanh phòng khám thú y này của anh cũng có thể được xem là nổi danh, đầu tiên là vì ông nội Trầm Ám là một bác sĩ thú y lâu năm, khi đó ông mở phòng khám, dù quy mô khá nhỏ, nhưng lại rất có tiếng tăm.

Thứ hai là vì khuôn mặt của anh.

Từ sau khi anh mở ra phòng khám này, những khách hàng đến đây đa số đều là phái nữ. Họ lấy danh nghĩa là đưa vật nuôi đi khám, nhưng thật ra là đến ngắm anh.

Trong khu bình luận của trang web phòng khám, đến tận tám mươi phần trăm trong đó đều là những comment tán thưởng khuôn mặt của Trầm Ám, còn lại hai mươi phần trăm thì cũng chỉ là đổi cách nói khác, bóng gió khen anh đẹp trai.

Trầm Ám từng gặp qua những cô gái muôn màu muôn vẻ, nhưng chỉ có dạng trước mặt thì anh chưa từng thấy bao giờ.

Cô gái trẻ này cứ lặng lẽ đứng đó, duy trì một khoảng cách rất xa với anh, trong ngực cô ôm chiếc ba lô dành cho mèo, hai tay căng thẳng siết vào, tư thế đứng này cứ như là một cô học trò đang bị thầy giáo phạt đứng vậy, đầu khẽ gục xuống, vừa câu nệ lại bất an nhìn chằm chằm dưới đất.

Ngay từ đầu Trầm Ám đã khẳng định đây là một cô gái, là bởi vì cánh tay ôm ba lô mèo kia rất mảnh khảnh, lại còn trắng nõn, bị quần áo đen tuyền trên người làm nổi bật lên, như một khối ngọc thượng hạng, dưới cái nắng oi bức kia ánh lên từng nước men ngọc dịu dàng.

Sau khi Trầm Ám bước ra từ khu chứa thuốc, liền đặt bọc thuốc lên bàn lễ tân, dặn dò những chuyện cần chú ý khi dùng thuốc cho mèo, chỉ thấy cô gái gật đầu, rồi lập tức lấy điện thoại ra trả tiền.

Bàn tay cô gái trẻ rất nhỏ nhắn, các đốt ngón tay tinh tế, móng tay mượt mà được cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ.

Không biết có phải là cô phát hiện ra ánh mắt của Trầm Ám hay không, nhưng bàn tay nhỏ đó liền rụt lại, trả tiền xong liền vội vàng ôm lấy ba lô mèo của mình rồi giấu hai bàn tay nhỏ đi.

Đàm Viên Viên đợi cô gái trả tiền xong rồi, liền mỉm cười nhẹ nhàng bảo cô: “Cẩn thận đi từ từ nhé, sau này nếu mèo nhà chị có vấn đề gì cứ quay lại phòng khám của bọn em nha.”

Cô gái trẻ kia không nói gì, chỉ gục đầu xuống, khẽ gật gật, rồi ôm ba lô mèo chậm rãi bước ra ngoài.

“Anh Ám, chị ấy là người câm à?” Sau khi cô đã đi xa rồi, Đàm Viên Viên với nhỏ giọng hỏi.

Trầm Ám đang cúi đầu xem lịch hẹn khám bệnh hôm nay, hờ hững trả lời: “Không biết.”