Chương 1

Ngoài cửa là từng đám mây đen dày đặc xếp chồng lên nhau, kéo theo đó từng đợt gió mạnh như thể đón chờ từng trận mưa rào lớn.

Trong căn phòng yên tĩnh tiếng điện thoại trên quầy bar vang lên từng hồi chuông đinh tai nhức óc.

Trong căn phòng tối đen, Trần Chức Hạ chậm rãi đổ nước hóa chất tráng ảnh vào trong hộp, dùng nhíp kẹp một góc giấy, nhẹ nhàng lắc lư.

Dưới mặt nước màu đỏ, hình ảnh trên bức ảnh dần dần xuất hiện.

Nhϊếp ảnh gia đứng trên đỉnh núi, nhìn bao quát cả vùng đất, mặt trời đang dần xuất hiện trên đỉnh núi, khi những tia nắng đầu tiên ló rạng, cũng là lúc những đám mây trên bầu trời đỏ rực một màu.

Cô lặng lẽ nhìn vào bức ảnh trong tay trong vài giây.

Không, cô không thể.

Vẫn không được.

Luôn luôn thiếu một thứ gì đó.

Tiếng chuông điện thoại ngắt ngang dòng suy nghĩ của Trần Chức Hạ, cô buông đồ trong tay xuống, đi ra khỏi phòng tối, đến bên quầy bar, nhấn nút nhận điện thoại di động vẫn không ngừng vang lên.

"Lại lên hot search, được rồi, một tuần hai lần." Thanh âm lười biếng của Lâm Dữ Mân truyền đến, nghe rõ ràng là vừa mới tỉnh ngủ.

Trần Chức Hạ nhìn thoáng qua thời gian, 14 giờ 25 phút chiều.

Hơn mười mấy tiếng đồng hồ cô không chợp mắt.

"Đây là lần thứ ba trong tuần rồi." Trần Chức Hạ bình tĩnh trình bày sự thật, rót cho mình một ly nước: "Cậu cũng thật là, ngủ đến bây giờ mới thèm dậy.”

"Khi nào cậu về Hoài Viễn."

"Tầm hai ngày nữa, có khi về liền tham gia buổi triển lãm."

Trần Chức Hạ đi tới cửa sổ sát đất trong phòng khách, những tấm kính phản chiếu gương mặt thanh tú của cô, cũng loáng thoáng phản chiếu chiếc tủ kính bày biện rất nhiều loại giải thưởng.

Giải thưởng nhϊếp ảnh Trung Quốc toàn cầu, cuộc thi nhϊếp ảnh quốc tế DAE lần thứ 20, cuộc thi nhϊếp ảnh Nikon, cuộc thi nhϊếp ảnh thế giới Sony...

Cô mở iPad lên ấn vào mục hot search của weibo, bài viết đầu tiên là về cô, đã nghiễm nhiên đứng ở vị trí số 1 cả một ngày.

Bình luận #Những năm gần đây, Trần Chức Hạ đều chụp ra những tác phẩm kinh điển#

Cô cảm thấy có chút buồn cười, không biết người nào lại tâm huyết dâng trào nâng cô lên hot search nhỉ, chưa kể đến thời gian on top đi, vậy mà vẫn kiên trì bình luận tốt về cô.

Đề tài này là do một tài khoản bình thường khởi xướng, bài viết được viết rất nghiêm túc, dương dương tự đắc viết hơn một ngàn chữ, đem mỗi một tác phẩm của Trần Chức Hạ từ lúc vào nghề đến tận bây giờ đều khen nấy khen để.

Bình luận bên dưới chê bai không đồng nhất, Trần Chức Hạ lướt thấy một bình luận có lượt like cao nhất:

—— Cái chuyện này có xứng đáng để lên hot search không hả? Hai năm nay Trần Chức Hạ hoạt động trong giới nhϊếp ảnh, có bộ ảnh nào đáng để lôi ra khen ngợi? Cô ta thật sự không phải dựa vào quan hệ mới nổi tiếng sao?

"Có phải một mình ở nhà xem hot search rất bực bội không?" Tiếng nói của Lâm Dữ Mân vang lên ở đầu dây bên kia.

“Ừm.” Trong lòng Trần Chức Hạ tự nói.

Bề ngoài: "Làm gì có chuyện đó."

Lâm Dư Mân không vạch trần lời nói của cô, mà hỏi: "Năm ngoái thành phố Hoài Viễn có xây dựng một con phố nghệ thuật, hai năm gần đây nơi đó phát triển cũng không tệ lắm, nhân tiện lúc cậu trở về ấy, nhớ tới ghé xem một chút cũng được, nói không chừng còn có thể tìm được chút tư liệu với cảm hứng.”

Cô ấy gửi cho Trần Chức Hạ vài bức ảnh phong cảnh: "Cậu xem thử đi, rất nhiều đồng nghiệp của cậu đều tới đây lấy tài liệu đó.”

Trần Chức Hạ nhìn ảnh: "Không tệ lắm, rất thích hợp chụp ảnh phong cảnh.”

Thành phố Hoài Viễn vốn là thành phố hạng nhất, mấy năm nay phát triển càng ngày càng tốt, rất có thể sẽ phát triển theo phương hướng của kinh đô ma thuật, thỉnh thoảng cô sẽ lướt thấy một ít đoạn clip tuyên truyền trên mạng.

Trong những năm qua, chính phủ đã tăng cường phát triển du lịch, những đường cao tốc xanh được xây dựng rất nhiều, phong cảnh dễ chịu, những nơi xa xôi xung quanh còn có núi và sông nước.

Đặc biệt là con phố nghệ thuật mới được xây dựng gần đây.

Đường phố nhỏ tràn ngập bầu không khí punk*, nhưng không làm đi mất vẻ đẹp của nghệ thuật cổ điển, có thể nhìn thấy những ý tưởng kỳ diệu của nhà thiết kế và nền tảng kỹ năng, thu hút rất nhiều người đến check in.

*Một thể loại nhạc rock.

Chỉ trong một năm ngắn ngủi, con phố này đã trở nên nổi tiếng hơn bao giờ hết, một phát liền leo lên Top 1 - Những nơi đáng đặt chân đến dành cho khách du lịch.

Bất kể loại hình kinh doanh nào được thực hiện trên đường phố đều trở nên rất hot, các ông chủ thương nhân đều phải tranh nhau mở một cửa hàng nhỏ trên đường phố.

Nhiều người muốn biết nhà thiết kế con phố này là ai, đặc biệt là những nhà làm ăn muốn xin được hợp tác lâu dài với anh ta.

Nhưng nhà thiết kế này là một người rất khiêm tốn, anh từ chối thanh gia các cuộc phỏng vấn truyền thông, chưa từng xuất hiện trên trước công chúng.

Lần duy nhất là khi Phố nghệ thuật vừa hoàn thành, sau khi chào hỏi các đại biểu chính phủ, anh vội vã rời đi, nhưng vẫn bị một vài người chụp được dù bức ảnh hơi mờ.

Bộ âu phục đen được đặt may cao cấp và làm tỉ mỉ, làm nổi bật dáng người cao ráo thon thả và hoàn mỹ của người đàn ông, bức ảnh này vừa được đăng tải, số lượt click trên các trang mạng gần như đạt tới mức tối đa.

Khiêm tốn và bí ẩn, đó là tất cả đều những yếu tố kí©h thí©ɧ đến sự tò mò của công chúng.