Chương 1

Edit: Ngọc Hương

Beta: Phượng Chiếu Ngọc

Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay

Lần đầu tiên Lâu Trạm nhìn thấy Bạch Nhiễm là vào năm nhất ở đại học Đông Xuyên, lúc đó là ngay giữa trưa vừa kết thúc huấn luyện quân sự.

Thân mình Bạch Nhiễm khá cao cỡ hơn mét tám, trên đầu mang một miếng băng quấn trán màu đỏ, một thân đồng phục bóng rổ xám rộng thùng thình, cánh tay và bắp chân lộ ra bên ngoài thoạt nhìn rất mạnh mẽ, vừa thấy chính là loại người quanh năm đều luyện tập. Tóc một tấc thoạt nhìn rất gai góc, tai phải có thêm hai chiếc hoa tai đỏ, trên mặt mang theo một nét liều lĩnh của tuổi trẻ khó mà kiềm chế được. Lời miêu tả có chút không hợp lý cho lắm, nhưng đối phương lại cố tình mang theo một gương mặt hết sức đẹp trai, hoàn toàn làm cho người khác cảm thấy không có chút nào là không ổn.

Bạch Nhiễm là thuộc về loại người chỉ cần liếc mắt qua một cái là có thể nhận ra ngay. Tất cả là bởi vì đối phương rất đáng được chú ý tới, Lâu Trạm nhịn không được liền nhìn nhiều thêm vài lần.

Vừa lúc định chuyển ánh nhìn sang nơi khác, thì ánh mắt hai người lại vô tình chạm nhau giữa không trung.

Bạch Nhiễm đứng cách đó vài bước nhướng mày, hiển nhiên cậu cũng đặc biệt chú ý tới. Cậu rất tự nhiên mà đi tới chỗ Lâu Trạm, còn hào phóng hỏi Lâu Trạm có cần giúp đỡ gì hay không. Bởi vì bây giờ Lâu Trạm vẫn còn đang kéo chiếc vali khá lớn trên tay.

Cái nắng như thiêu làm khuôn mặt Lâu Trạm đổ tí mồ hôi, làn da trắng ở thái dương như trong suốt dưới ánh mặt trời lộ ra cảm giác không bình thường tí nào, làn da tái nhợt cùng với gương mặt tinh xảo được ông trời ban tặng cho, cứ như chỉ cần không cẩn thận một chút là tên quỷ hút máu giới quý tộc Châu Âu sẽ hiện hình dưới ánh sáng mặt trời.

Lâu Trạm này một đường đi tới cũng đã hấp dẫn tới không ít ánh nhìn của những người xung quanh.

Lý do khiến Bạch Nhiễm chú ý đến người kia đơn giản vì dáng vẻ yếu đuối kia cứ như bất cứ khi nào cũng có thể ngã ngay bên đường.

Người có dáng vẻ kém như vậy cũng là lần đầu tiên Bạch Nhiễm nhìn thấy được.

Lâu Trạm thân thể không tốt lắm, cho nên không đến trường cùng ngày với các tân sinh viên khác, phải tới đợt sau mới có thể tham gia huấn luyện quân sự cho tân sinh viên. Đây là ngày đầu tiên mà hắn đến trường để báo cáo, đối với nơi này hết thảy đều còn rất lạ lẫm. Thậm chí có thể nói đúng hơn là đối với mọi thứ trong nước tất cả đều trong trạng thái hết sức xa lạ.

Bởi vì từ nhỏ cơ thể đã suy nhược, còn chưa được tốt nghiệp tiểu học hắn đã được mang ra nước ngoài chữa bệnh, đây chính là lần đầu tiên hắn về nước.

"Cảm ơn, không cần."

Lâu Trạm mỉm cười từ chối ý tốt của Bạch Nhiễm. Hắn cũng không cảm thấy chính mình yếu đến mức cần phải có sự giúp đỡ của những người khác.

Giọng nói của Bạch Nhiễm rất chi là êm tai, mềm mại tựa như gió nhưng lại khiến quả tim lắc lư lỡ một nhịp. Dùng từ ngữ lưu hành bây giờ thì có thể nói là âm thanh rất Su. Chỉ là giọng nói của cậu có một cảm giác gì đó rất khó tả, giống như một người nước ngoài đang nói tiếng Trung nhưng vẫn chưa thông thạo lắm, điều này làm Lâu Trạm không thể không chú ý tới.

Lâu Trạm cho rằng Bạch Nhiễm cứ như vậy mà rời đi, không nghĩ tới đối phương lại duỗi tay tới lôi chiếc vali cùng hành lý của hắn đi còn nói:

"Đại nam nhân đừng có luyên tha luyên thuyên, ký túc xá của cậu ở đâu? Tôi dẫn đường cho cậu."

Thái độ rất kiên quyết, từ nhỏ đến lớn đều là người khác phải theo hắn, loại người giống Bạch Nhiễm là lần đầu tiên Lâu Trạm gặp được bởi vậy có chút không biết phải đối phó như thế nào.

Lâu Trạm nhấp môi, khẽ lắc đầu. Hắn vừa mới tới đây báo cáo nên không biết ký túc xá ở đâu, đành phải nhờ người dẫn đi mới được.

Không phải Bạch Nhiễm chưa từng gặp những người đến báo cáo muộn vì một số lý do đặc biệt, phải một thời gian lâu sau mới có thể tới trường báo cáo. Lâm Trạm tay còn xách theo hành lý lớn như vậy, bên cạnh không ai hỗ trợ, hiển nhiên đây chắc chắn là tân sinh viên đã trì hoãn việc báo cáo vì lý do đặc biệt nào đó.

"Hay là cậu mang hành lý để ở chỗ tôi trước, sau đó đi đến phòng hành chính báo cáo một tiếng. Nếu không thì phải mang đống hành lý này chạy tới chạy lui, như vậy rất phiền phức a."

Ký túc xá của Bạch Nhiễm cách nơi mà họ đang đứng cũng khá gần.

Lâu Trạm chần chờ vài giây mới chậm rãi gật đầu, xem như đã chấp nhận cái ý kiến này.

Hiện tại mặt trời đang khá gắt, hắn lại vừa mới một đường đi xe tới đây nên khá là mệt nhọc, thân thể đúng thật là có chút ăn không tiêu rồi.

Ký túc xá Bạch Nhiễm chỉ cách nơi này có mấy trăm mét, đi vài phút là đã đến nơi.

Môi trường ký túc xá đại học Đông Xuyên nói chung cũng khá tốt so với các trường xung quanh: Hai người một phòng, phòng tắm riêng, có ban công, biết bao nhiêu người che chúc vào đại học Đông Xuyên tất cả đều vì có ký túc xá xịn xịn. Nhưng bất quá để có thể vào được Đông Xuyên cũng không hề dễ, không chỉ cần có kết quả đề thi chung, mỗi sinh viên còn phải trải qua bài khảo sát riêng của trường đặt ra, điểm đầu vào cũng rất cao.

Mà tất nhiên không phải ký túc xá nào cũng đều là hai người một phòng, còn có phòng tiêu chuẩn bốn người một phòng. Nhưng phòng bốn người ở đại học Đông Xuyên cũng có thể đánh bại rất nhiều trường khác.

Về điều kiện của phòng đôi, trừ bỏ các chuyên ngành đặc biệt ra, thì sinh viên có hoàn cảnh đặc biệt cũng có thể xin ở phòng hai người. Những người còn lại thì ở phòng bốn người theo qui định.

Bạch Nhiễm được ở phòng hai người đơn giản là vì là người học môn chuyên ngành. Bất quá, hiện tại phòng hai người này cũng y như phòng riêng một người vậy, người bạn cùng phòng với Bạch Nhiễm cũng là người học chuyên ngành. Vài tuần sau khi khai giảng năm hai, cậu ta chạy đến xin thôi học ở trường với lý do là cậu ta cảm thấy tuổi trẻ tuyệt vời của mình không nên cứ lãng phí vô ích ở trường được, lòng muốn khám phá thế giới bên ngoài và làm cả những việc bản thân yêu thích.

Truyện HD

Có thể nói là tương đối tùy hứng, mất hai ngày để hoàn thành các loại giấy tờ, sau đó liền có thể xách hành lý tiêu tiêu sái sái mà rời đi. Cứ như vậy là Bạch Nhiễm đã tự mình ở được một vài tuần rồi.

Cậu có nghe cố vấn ở trường nói sẽ sắp xếp bạn học mới ở cùng, dù sao thì chắc chắn không có khả năng để cậu ở thoải mái như thế được mà, có thể là một phòng ba người.

"Cố vấn của cậu là ai hả? Nói không chừng tôi biết người đó đó."

Bạch Nhiễm ở Đông Xuyên cũng đã được một năm, lăn lộn từ đầu tới giờ, phạm vi giao tiếp đương nhiên là rộng. Trên cơ bản tất cả các giáo viên chuyên ngành cậu đều nhận ra cả, những giáo viên đó tất nhiên cũng biết cậu. Này có thể là bởi vì cậu là phó chủ tịch hội sinh viên.

"Lưu Quang."

Lâu Trạm nghĩ nghĩ, hình như là cái tên này, một cái tên rất phổ biến.

Cư nhiên lại trùng hợp như vậy, Bạch Nhiễm cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Bởi vì cố vấn của Bạch Nhiễm và Lưu Quang là bạn học của nhau, còn có quan hệ khá tốt nữa.

Lúc trước cố vấn của cậu có nói qua, sắp tới người ở cùng cậu chính là tân sinh viên của Lưu Quang, chỉ là gần đây vẫn chưa thấy tới trường báo cáo, khả năng cao là sinh viên huấn luyện quân sự đợt sau.

"Mạo muội hỏi một câu, không biết cậu tên gì?"

Bạch Nhiễm có chút mơ hồ nhớ được tên của tân sinh viên kia, hình như là Lâu cái gì đó. Nói chứ cái họ này cũng rất ít người có được cho nên cậu mới nhớ kỹ như vậy.

"Tôi là Lâu Trạm."

Trên thế giới này quả thật có điều trùng hợp với tới như vậy sao.

"Được rồi, vậy cậu bắt đầu trải giường chiếu đi, người cùng phòng với cậu chính là tôi, nằm phía bên kia."

Lâu Trạm nghi hoặc nhìn cậu, hiển nhiên là không hiểu người kia đang nói gì.

"Lúc trước lão Lưu nói có một sinh viên chuyên ngành tài chính sắp tới sẽ dọn vào ở chung với tôi, có vẻ sức khỏe không được tốt lắm, chắc là cậu phải không?"

Tên họ cũng giống, nhìn qua cũng yếu yếu giống nhau, cơ bản là không thể sai được.

"Trước hết cứ mang giường chiếu sắp xếp lại, lát nữa tôi sẽ đưa cậu đi gặp thầy cố vấn rồi báo cáo một chút, rồi đến phòng ăn lấy thẻ cơm. Sau đó chúng ta đi xung quanh trường làm quen một chút, vậy là có thể bắt đầu cuộc sống đại học."

Thân là phó chủ tịch hội sinh viên, công đoạn hướng dẫn này Bạch Nhiễm đã quá rõ ràng.

Là học trưởng, hơn nữa còn là bạn cùng phòng trong tương lai của Lâu Trạm, Bạch Nhiễm đương nhiên phải có nghĩa vụ đưa hắn đi làm quen với trường đại học rồi.

Giải quyết xong hết thảy, Lâu Trạm mới trở lại ký túc xá để nghỉ ngơi, mơ mơ màng màng ngủ tới tận khi mặt trời lặn. Đi nguyên một ngày, Lâu Trạm như muốn rụng rời cả tay chân, tuy rằng mấy năm nay vẫn luôn ở nước ngoài điều dưỡng thân thể, nhưng so với người khác thật ra vẫn còn khá yếu.

Việc đầu tiên mà hắn làm sau khi tỉnh lại chính là đi tắm rửa, lần này nếu không phải vì quá mệt mỏi hắn tuyệt đối không cho phép bản thân vừa về tới cửa đã liền dính vào giường.

Lâu Trạm đang tắm rửa ở phòng vệ sinh, còn Bạch Nhiễm nằm trên ghế để chơi game.

Âm thanh điện thoại vang lên, này không phải của Bạch Nhiễm.

"Lâu Trạm, điện thoại của cậu."

Đáp lại Bạch Nhiễm chỉ có một mảnh tiếng nước, Lâu Trạm rõ ràng là không nghe thấy. Bên này điện thoại thì đã tự động ngắt.

Ngay sau đó, di động lại vang lên lần nữa.

Bạch Nhiễm muốn bắt máy cũng không được, mà không bắt cũng không được.

Thẳng đến khi điện thoại vang lên tới lần thứ tư, cậu mới bắt máy.

"Tiểu Trạm."

Bên kia truyền đến giọng nói của một người phụ nữ.

Bạch Nhiễm xấu hổ nói:

"Xin lỗi, Lâu Trạm đang tắm, bây giờ không thể bắt máy được. Đợi chút nữa cậu ấy ra con nói cậu ấy gọi lại cho cô nha."

"Là bạn cùng phòng với Tiểu Trạm sao? Dì là mẹ của nhóc đó đây."

Giọng nữ bên kia cùng với giọng Lâu Trạm có chút giống nhau, nghe thực ôn nhu.

"Xin chào bác gái, con là Bạch Nhiễm, là bạn cùng phòng của Lâu Trạm ạ."

Đối mặt với trưởng bối, Bạch Nhiễm ở đầu dây bên này không nhịn được cũng phải ngồi thẳng lưng.

"Như vậy a, Bạch Nhiễm à về sau Tiểu Trạm nhà dì liền phiền cháu lo lắng chăm sóc rồi. Tính nó có chút yên lặng, không thích cùng người khác trò chuyện, nhưng thật ra cũng không có ý xấu, cháu ngàn vạn lần đừng cùng nó so đo tính toán a."

Mẹ Lâu nhỏ giọng nói thêm một ít vấn đề của Lâu Trạm, sợ con trai nhà mình cùng Bạch Nhiễm tương lai sẽ có xích mích.

"Được ạ bác gái."

Hàn huyên vài phút, Bạch Nhiễm cuối cùng cũng tắt máy.

Truyện được dịch bởi Đề Cử Đam Mỹ Hay, vui lòng không re-up.

Lại qua thêm mười mấy phút phòng tắm mới mở cửa, Bạch Nhiễm vừa lúc cũng đánh xong một trận game. Nghĩ tới cuộc gọi ban nãy, cậu quay đầu nói với Lâu Trạm:

"Lúc nãy có cuộc gọi đến, là mẹ cậu gọi tới. Bởi vì cậu không nghe thấy tôi gọi cậu, với lại dì cũng gọi liên tục mấy cuộc, tôi sợ có việc gì gấp nên đã giúp cậu bắt máy, tôi nói với dì ấy là khi nào cậu ra thì cậu sẽ gọi lại."

Trong lúc nói những lời này, Bạch Nhiễm nhịn không được liền nhìn tới chiếc khăn đang quấn bên hông Lâu Trạm.

Làn da thật trắng, đúng là vừa trắng vừa yếu, trên người hầu như không có chút mỡ thừa nào, nhưng cũng không hề nhìn ra dấu vết của việc rèn luyện. Thoạt nhìn thật sự rất yếu ớt, Bạch Nhiễm lại nhớ tới trước đây Lưu lão sư có nói qua là thân thể Lâu Trạm hình như có chút vấn đề. Này cũng khó trách, cơ thể không thể vận động quá mạnh thì tự nhiên không thể nào luyện tập được.

"Ân."

Lâm Trạm dùng giọng mũi trả lời.

Hắn không đi xem điện thoại mà là lôi ra một bộ đồ ngủ, cởi bỏ chiếc khăn đang quấn bên hông, dùng nó lau lau một ít bọt nước trên người rồi tự mình thay đổi quần áo, hoàn toàn không có để ý ở phía sau còn có một Bạch Nhiễm vẫn đang nhìn.

Bạch Nhiễm theo bản năng dời tầm mắt sang chỗ khác, đều là nam cả, vì cái gì lại có cảm giác thật kì lạ như vậy chứ.

Mông cậu ấy khá vểnh a, phần eo còn rất mềm mại.

Nhận ra được suy nghĩ của bản thân, Bạch Nhiễm liền suýt nữa tự cho mình một đấm.

Đối phương chính là nam a, đang nghĩ gì vậy chứ!