Chương 1

Trung tướng Vương Nhất Bác, hai mươi hai tuổi, con trai của Vương Tổng cảnh giám quân đội cảnh sát đã về hưu. Vừa lĩnh chức tân Thượng tướng, do Thủ tướng Quốc vụ viện phê chuẩn, thụ phong.

Quân nhân trẻ nhất, đồng thời là người trở thành Thượng tướng nhanh nhất từ trước tới giờ. Năm mười tám tuổi được tuyển làm nhị đẳng binh, sau hơn bốn năm từ một binh nhì bình thường đã lên tới quân bộ Trung tướng. Gần đây nhất còn xuất sắc hỗ trợ cho Cục cảnh sát Trung ương thủ đô phá được vụ án lớn cực kỳ căng não, lập nên đại công, chính thức được đề bạt kế nhiệm vị trí tân Thượng tướng, thay cho vị Thượng tướng già đã đến tuổi về hưu.

Vương Nhất Bác còn trẻ như vậy, ngồi đến chức vị Thượng tướng, có làm người khác phục hay không?

Cha của Vương Nhất Bác là Tổng cảnh giám quân đội cảnh sát, thời trẻ được học tập và đạo tạo, đồng thời cũng năm năm đảm nhận vị trí Trung tướng tại Quân khu Lạc Dương, trước khi chuyển công tác đến Cục cảnh sát Trung ương thủ đô.

Vương Nhất Bác được cha rèn giũa từ khi còn rất nhỏ. Đứa trẻ này từ bé đã ít nói, tính tự giác lại đặc biệt cao, bốn tuổi đã có thể tự làm vệ sinh cá nhân, năm tuổi đã duy trì thói quen tập thể dục đều đặn ba mươi phút mỗi ngày. Đến năm chín tuổi được cha đưa vào khuôn khổ huấn luyện theo kiểu quân đội, mỗi buổi sáng đều phải cởi trần luyện tập, mặc kệ mùa hạ hay đông, mỗi tuần ba ngày chạy đua cùng bầy chó đặc vụ. Mười tuổi đã học cách cầm súng.

Lúc đầu Vương Nhất Bác không chịu nổi kiểu luyện tập này, một tháng thì đã sốt đến gần cả hai tuần lễ, nhưng tuyệt không hé nửa lời than đau.

Không giống với cách thể hiện của một đứa trẻ chút nào..

Nhìn những vết trầy rướm máu chi chít trên người, cũng chỉ giương đôi mắt lạnh lùng, nhìn ngang liếc dọc một cái.

Bạn bè trang lứa là những đứa trẻ sống trong môi trường bình thường, tuyệt nhiên không biết Vương Nhất Bác còn bé như vậy đã được cha luyện tập theo quy chuẩn bộ binh. Lên lớp nhìn những vết trầy khắp nơi trên tay chân Vương Nhất Bác, còn hồn nhiên hỏi có phải không nghe lời bị cha mẹ đánh đòn hay không.

Vương Nhất Bác đối với những đứa trẻ này mà nói, không có hứng thú chơi cùng.

Được truyền dạy tư tưởng đạo lý từ rất sớm, cha là Alpha nắm giữ tước vị cấp cao trong cơ chế cảnh sát quốc gia, Vương Nhất Bác từ bé đã rất ý thức được hoàn cảnh tại gia, cố gắng làm tốt bổn phận, cố gắng học tập trau dồi, cố gắng trở thành một cá thể vạn người bội phục.

Năm mười tám tuổi, sau kiểm tra xác định giới tính Alpha, cha Vương Nhất Bác liền vui mừng khuyến khích anh đăng ký thi tuyển vào Quân khu Lạc Dương.

Trên thực tế, với cấp bậc của cha Vương Nhất Bác, tuy đã về hưu, nhưng lời nói vẫn thừa sức nặng đặt trước một chỗ tốt cho đứa con này trong quân khu, vấn đề là ông muốn Vương Nhất Bác phải tự lập, đường đường chính chính đi lên bằng chính khả năng mà ông đã truyền dạy.

Trải qua vòng tuyển chọn, Vương Nhất Bác được chọn làm nhị đẳng binh, trở thành đặc binh trẻ tuổi nhất quân khu.

Năm đó Vương Nhất Bác so với những quân nhân trong quân khu phải nói còn khá nhỏ con, chỉ tầm khoảng 1m7, gương mặt non trẻ luôn tồn tại một loại băng lãnh không đoái hoài mọi thứ. Người dễ tính nhìn vào nghĩ đứa nhỏ này tính cách khó gần, kẻ sân si thì nghĩ chẳng qua là một thằng ma mới thích làm màu thôi.

Trong hàng hà những người lạ mặt, lại có một người chịu đến làm quen với Vương Nhất Bác.

"Anh là Vu Bân, còn em?"

"............."

"Anh vào quân khu cũng hơn hai năm rồi, vừa được lên binh nhất đợt xét phong vừa qua đó."

".............."

"Có gì ở đây không quen có thể hỏi anh, anh cũng quen thuộc nơi này lắm."

".............."

"Em tên gì?"

"..... Anh không thấy phiền à? !"

Vu Bân mặt yểu xìu chề môi một cái, thật lòng anh muốn làm bạn với thằng nhóc này, nhìn nó tuy mặt liệt nhưng anh cứ thấy đáng yêu, làm anh nhớ mấy đứa em đang ở nhà.

"Anh muốn làm bạn với em thôi, thấy em sinh hoạt hay làm gì cũng chỉ một mình, có phải bọn nó lưu manh không cho em tham gia cùng không..?"

"... Là tôi không muốn tham gia."

"Tại sao?"

"Không muốn là không muốn, cần gì lý do".

"Cậu bạn nhỏ, anh nói cậu nghe, đây là môi trường sinh hoạt đồng đội đó, đừng có hay tách riêng một mình như thế, ngay cả sau này được giao làm nhiệm vụ, chúng ta cũng buộc phải làm việc theo nhóm."

"Hơn nữa, mỗi lần nhìn em sinh hoạt một mình, anh đều có cảm giác..."

"..........."

"Nhìn em như con sói con lạc mẹ ấy."

"..............."

Vu Bân vì một lần tình cờ nhìn thấy cậu trai mang quân hàm binh nhì, lại luyện tập tách biệt với những đồng binh khác, thậm chí có lần nửa đêm Vu Bân cùng vài đồng đội lẻn ra sau quân khu tìm nơi giải trí, thấy thằng bé binh nhì kia trốn ra đây, người cởi trần, hết hít đất, đu xà, lại đến luyện võ karate...

Vu Bân nhìn thân ảnh đang tập đến thành thục kia, có chút khó hiểu, vừa có chút cạn lời...

Môi trường ở quân khu vô cùng khắc nghiệt, mọi sinh hoạt và luyện tập đều đặc biệt có giờ giấc, không được chống đối chỉ thị, không được phép tự ý hành động, không được đánh nhau, không được phép yêu đương.

Vì sao cấm không được phép yêu đương?

Vì quân khu Lạc Dương chia thành hai khu riêng biệt, quân khu của Vu Bân và Vương Nhất Bác là quân khu dành cho Alpha. Còn quân khu cách khá xa trực thuộc, là dành cho các quân nhân Omega.

Cũng đã là thời buổi hiện đại, Chính phủ đã ban hành thư lệnh xóa bỏ tư tưởng phân biệt giới tính, nên Omega ngày nay được phép tham gia, học tập những quyền lợi tương tự Alpha và Beta. Xã hội ngày càng tiến bộ, đã không còn quan niệm Omega chỉ là phần tử yếu ớt vô dụng, hay là công cụ nhu nhược chỉ biết sinh con.

Vương Nhất Bác đối với suy nghĩ sau này phải có bạn đời mà nói, hiện tại không có hứng thú.

"Đừng lo, quân khu của Omega ở xa như vậy, cho dù đến kỳ phát tình mùi của họ cũng không ảnh hưởng được đến bên này đâu".

Vương Nhất Bác không nhớ là mình có cho phép tên này đối với mình kết bạn, chỉ thấy hơn một năm nay, ngày nào khi đã hoàn thành xong các bài học và nhiệm vụ thì đàn anh binh nhất Vu Bân đều chạy đến khu binh nhì tìm Vương Nhất bác, một nói hai cười luyên thuyên chuyện trên trời dưới bể. Dần dần Vương Nhất Bác cảm thấy tên này cũng không có hại, để bên cạnh nhiều lúc có vấn đề gì vẫn có thể dùng được.

.

.

.

Mới hơn nửa năm sau, Vương Nhất Bác đã lên đến quân hàm Trung sĩ.

Người thứ ba từ trước đến nay tại Quân khu Lạc Dương được thăng cấp bậc quân hàm nhanh nhất, với thành tích xuất sắc vượt trội, bỏ xa các quân nhân cùng cấp.

Vương Nhất Bác. Mười tuổi được dạy cách cầm súng ngắn, tháo ráp sành sỏi, liền sau đó đã học được kỹ năng bắn súng.

Mười hai tuổi, học sử dụng súng trường, súng trung liên.

Mười bốn tuổi, được dạy sử dụng súng máy, súng bắn tỉa.

Thành tích thi giữa kỳ của bình nhì Vương Nhất Bác, sánh ngang với quân binh cấp Thượng sĩ.

Đại khái mà nói, những người được phân bố làm nhiệm vụ đôi cùng Vương Nhất Bác, đều không dám làm trái ý hay chậm trễ ý muốn của cậu ta.

Nhìn cách mà Vương Nhất Bác từng bước đứng vào vị trí, nghiêm túc chỉnh tề, giơ tay cầm lấy khẩu súng trường, mắt trái nhắm lại, từng đường nét dứt khoát in hằn trên gương mặt, quyết đoán một phát, viên đạn từ lúc nào đã xuyên qua hồng tâm.

Nhóm thanh niên ở dưới xôn xao, có người còn bàn tán, nghe nói mấy vị tướng ở cấp Sĩ quan, còn chưa có được cái phong thái này.

Điểm nhiệm vụ luôn đạt tối đa, nhóm quân binh đi theo Vương Nhất Bác được phân làm nhiệm vụ đối với chết đi vẫn cảm cảm thấy dễ thở hơn. Còn không biết thằng nhỏ này trẻ như vậy, lấy đâu ra sức lực và can đảm dẫn đầu, làm họ chạy theo sau đến máu còn không kịp tuần hoàn, người nào nhìn vào mặt mũi cũng xanh lét.

Được cái là cùng đội với Vương Nhất Bác, đều sẽ được điểm cao nhất, coi như cũng đáng đi.

Vu Bân vào ngày Vương Nhất Bác được thăng làm Trung sĩ, liền chạy ào sang đến phanh còn không kịp.

"Vương Nhất Bác, em thật sự được thăng làm Trung sĩ?"

"Ừm"

"Thật sự?"

"...Ừm !"

"..........."

"Em con mẹ nó không phải là người..."

"Vốn là người."

"Là người không thể lợi hại như vậy..."

"........ Cũng chỉ là người"

"... Vương Nhất Bác, anh hỏi thật, phải trả lời anh.."

"......"

"Em từng học bắn súng đúng không?"

"......."

".. Cả cách giữ hơi dưới nước, thân thể cũng đã từng chịu đựng qua khắc nghiệt..."

"........"

"Nói xem Vương Nhất Bác, em là do bên chính phủ cài vào đây làm cảnh sát chìm đúng không? Có án mạng xảy ra trước khi anh vào đây sao? Rõ ràng mấy năm qua anh ở đây tìm hiểu đều không có gì.."

"........"

"Là thật sao...?"

"... Vu Bân"

"Làm sao?"

"Bớt xem phim đi !"

.

.

.

Tin tức Quân khu ở Lạc Dương có một Alpha binh nhì trẻ tuổi, trong vòng nửa năm đã là Trung sĩ của cả quân khu, truyền đi khắp nơi, đến cả Cục cảnh sát Trung ương.

Tổng Cục trưởng Giang có vẻ rất hứng thú với tin tức này.

Hiện tại mà nói, phía bên Cục cảnh sát Trung ương thủ đô đang đối mặt với một vụ án cân não. Đối phương là những thủ phạm tinh nhuệ, thành thạo võ thuật, phương thức hành động lại vô cùng nhanh nhẹn, sữ dụng những hình thức mánh khóe quá sức thông minh.

"Chú Giang, chú có vẻ quan tâm đến cậu bạn nhỏ trẻ tuổi kia!?"

"Haha, Tiêu Cục trưởng, nói gì thì nói, chú cảm thấy lớp trẻ ngày nay lớn lên thật tốt. À.. hay sắp tới Tiêu Cục trưởng cùng chú đến Quân khu Lạc Dương, tuyển những đứa nhỏ thật ưu tú mượn về đây một chuyến."

"Chỉ sợ không tiện lắm, hơn nữa nếu phía chúng ta bắt được thủ phạm, cháu còn phải thẩm vấn."

"Bao năm cháu cứ miệt mài thẩm vấn tâm lý bọn tội phạm như vậy không căng thẳng à? Cũng nên tiếp xúc thực tiễn một chút"

"........"

"Hay là vì đó là quân khu của Alpha?"

"...Một phần."

"Haha Tiêu Cục trưởng quên rằng chú cũng giống cháu sao, hơn nữa còn có lão nhà chú củng đi, đừng lo kẻ nào có gan dám làm gì."

"........."

"Tiêu Cục trưởng, đừng chèn ép bản thân, chú hiểu suy nghĩ của cháu, coi như là một chuyến công tác đi."

.

.

.

Ngày chủ nhật tuần sau đó, Quân khu Alpha ở Lạc Dương hân hạnh đón tiếp quý Tổng Cục trưởng cảnh sát thủ đô.

Cục trưởng Giang là người điềm đạm, ôn hòa, tuy nhiên làm việc hết sức chính trực, công tư phân minh, đối với cấp dưới vừa nghiêm khắc, lại chỉ dạy hết sức tận tình. Giữ chức vụ Tổng Cục trưởng cục cảnh sát đến nay vừa hơn bốn năm, từng một tay điều động lực lượng phá nhiều vụ án lớn tầm cỡ, chuyên chiêu mộ nhân tài đến từ các binh chủng khắp các quân đội Quốc gia.

Tiêu Cục trưởng – Tiêu Chiến, giữ chức vụ Trưởng Cục phân tích tâm lý tội phạm, là cháu trai Tổng Cục trưởng Giang.

Tiêu Chiến là một Omega, tuy bề ngoài cũng không giống như vậy.

.

.

.

Thượng tướng, Trung tướng, cùng Thiếu tướng quân khu Lạc Dương đón tiếp Tổng Cục trưởng Giang vô cùng nồng nhiệt, tối hôm ấy, quân khu Lạc Dương cho phép tổ chức một bữa tiệc nhỏ nằm giữa hai quân khu để đón tiếp khách quý, tuy nhiên vẫn cấm không được uống bia rượu. Đầu bếp là các Omega ở quân khu bên cạnh. Vì thế mà quân khu Alpha được một phen sáng mắt khi lần đầu được thấy các Omega cùng lứa. Dáng dấp chẳng hề nhu nhược yếu đuối như khái niệm mà các bậc lão thành ở nhà hay bảo, nhìn thế nào cũng cảm thấy thật vừa mắt.

Chỉ có Vương Nhất Bác một mình trốn ra phía sau quân khu luyện tập. Cơ bản không có hứng thú với bữa tiệc đột xuất này.

Thế nên đến lúc Tổng Cục trưởng Giang hỏi về cậu trai được thăng cấp kia, anh em trên dưới đều không tìm được Vương Nhất Bác.

.

Quân khu thuộc tọa lạc phía Đông thành phố Lạc Dương, có thành trì được xây dựng rất kiên cố, các khu thực hành thử thách cho học viên được bố trí bài bản công phu, dụng cụ bảo hộ và các thiết bị y tế đều được trang bị đầy đủ kỹ càng, nhìn vào tuyệt nhiên không có gì sai sót.

Tiêu Chiến lần đầu đến Quân khu Lạc Dương, cũng là lần đầu đến vùng đất này, cảm thấy có chút lạ lẫm.

Trở về Trung Quốc và lĩnh chức Cục trưởng cục phân tích tâm lý tội phạm cũng chỉ hơn hai năm, Tiêu Chiến vốn là du học bên Pháp, chuyên ngành Tâm lý học tội phạm, đến lúc ra trường liền trở về quê nhà, phụng sự đất nước.

Cũng không phải Tiêu Chiến chưa từng đến các quân khu quân đội, chỉ là những lần trước ở các tiểu khu của sư đoàn Hải quân, Không quân, trường Sĩ quan của Lục quân, nhìn chung đã rất hoành tráng rồi. Còn quân khu Lạc Dương, chậc, thật sự không khiêm tốn khi gọi là một trong những Quân khu chính của Quốc gia.

Nhưng mà.., đến nơi có cả một tổ hợp Alpha với đủ thể loại và đa dạng lứa tuổi thế này, khiến Tiêu Chiến có cảm giác ngộp thở.