Chương 5: Tai họa Ngưu Gia thôn

Nhìn độ thông thạo tâm pháp này, Vương Viễn đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, bèn vội vàng mở nhật ký chiến đấu ra.

Quả nhiên độ thông thạo tâm pháp của mình tăng lên là nhờ việc bị đánh... Mỗi lần chịu một điểm sát thương đều có thể tăng lên một điểm độ thông thạo.

"Mẹ nó..."

Khi đã biết rõ tâm pháp này là như thế nào, Vương Viễn cảm thấy sụp đổ trong lòng.

Điểm tâm pháp của người ta ấy, chỉ cần chăm chỉ luyện võ công là được, thế mà công pháp của mình thì lại phải hèn hạ chạy lên chịu đòn của kẻ khác... Đây rốt cuộc là kẻ có tâm lý thế nào mới thiết kế ra được tâm pháp có khuynh hướng biếи ŧɦái như vậy. Chơi game mà phải đi theo khuynh hướng ăn hành, thế cũng đủ triết học rồi.

"Xem ra thân thủ của ngươi không tệ lắm."

Ngay khi Vương Viễn đang miên man suy nghĩ, trưởng thôn ở bên cạnh vuốt râu hài lòng nói: "Bây giờ ngươi có thể đi tới chỗ những người khác trong thôn xem bọn họ có cần ngươi giúp đỡ gì không."

"Không đi!" Vương Viễn nghe xong, dứt khoát từ chối.

Mẹ nó, dựa theo đức hạnh của đám NPC trong Ngưu Gia thôn này, cho dù có là nhiệm vụ thì cũng toàn nhiệm vụ lặt vặt gϊếŧ chó gϊếŧ mèo mà thôi.

Game vừa mới được mở, đám người chơi tân thủ đều phải làm nhiệm vụ. Với lượng người chơi ở Ngưu Gia thôn nhiều như lúc này, hiệu suất làm nhiệm vụ có khi không nhanh bằng tìm một chỗ vắng người đánh quái.

"Hở?"

Ông cụ trưởng thôn đứng ở chỗ này lâu như vậy, dường như đây là lần đầu tiên ông ta thấy có người không nhận nhiệm vụ của mình, bèn kinh ngạc nói: "Tại sao?"

"Gϊếŧ gà ai lại đi dùng đao mổ trâu!" Vương Viễn nói đầy oai phong.

"Giỏi đó tiểu tử! Có hào khí, không hổ là đại hiệp tương lai!"

Nghe được câu nói làm màu đầy siêu phàm thoát tục đó của Vương Viễn, ông cụ trưởng thôn giơ ngón tay cái lên, cảm thán: "Nếu đã vậy, chỗ ta có một nhiệm vụ mà người bình thường là ta không thèm giao cho, nhưng thấy ngươi có thần lực trời sinh, căn cốt trác tuyệt mà chí hướng lại cao xa như vậy, ngươi có sẵn lòng giúp ta chuyện này không?"

[Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã kích hoạt nhiệm vụ ẩn "Tai Họa Ngưu Gia thôn", có nhận hay không?]

"Nhận!"

Mắt Vương Viễn sáng lên, vội vàng bấm vào xác nhận.

Nhiệm vụ ẩn là thứ tốt đó.

Game "Đại Võ Tiên" này có độ tự do cực cao, trong đây có rất nhiều nhiệm vụ mà phải có điều kiện đặc biệt mới có thể kích hoạt được, hay còn thường gọi là nhiệm vụ ẩn. Tuy độ khó của những nhiệm vụ này cao hơn chút, nhưng phần thưởng cũng khá hậu hĩnh.

May mắn kích hoạt được nhiệm vụ ẩn, Vương Viễn có nghĩ thế nào cũng không hiểu.

[Hệ thống nhắc nhở: Bạn tiếp nhận nhiệm vụ ẩn "Tai Họa Ngưu Gia Thôn"]

[Tai Họa Ngưu Gia Thôn]

Cấp bậc: Đại Triển Quyền Cước

Nội dung nhiệm vụ: Đánh chết sơn tặc Doãn Nhị Cẩu 0/1

Phần thưởng nhiệm vụ: Bí tịch công pháp +1

"Bí tịch công pháp!!"

Suy cho cùng đây là nhiệm vụ ẩn, quả nhiên phần thưởng rất hấp dẫn.

Bí tịch công pháp trong game Đại Võ Tiên này chỉ có thể kiếm được nhờ bốn phương thức, một là mua từ NPC, hai là học tập với NPC môn phái, ba là nhặt từ BOSS đánh rơi hoặc là làm nhiệm vụ ẩn mang tính kỳ ngộ.

Rất hiển nhiên nhiệm vụ mà Vương Viễn tiếp nhận chính là thuộc loại cuối cùng.

Trong game online võ hiệp, bí tịch công pháp đáng giá hơn thần binh lợi khí rất nhiều. Giai đoạn đầu của game mà có một cuốn bí tịch công pháp không tệ là có thể khiến người chơi đạt được xuất phát điểm rất cao.

...

Điểm sinh mới Sơn Tặc nằm ở rừng rậm bên ngoài Ngưu Gia thôn, là con đường bắt buộc phải đi qua từ Ngưu Gia thôn tới Lâm An cổ đạo.

Tuy rằng Sơn Tặc chỉ cấp năm, nhưng chúng lại là quái hình người.

Không giống với quái dã thú, quái hình người có lượng máu ít hơn đôi chút, nhưng cho dù công kích hay thân pháp đều mạnh hơn so với quái dã thú ngang cấp. Điều quan trọng nhất là quái hình người biết công pháp võ học như người chơi.

Công pháp võ học là nhân tố chiến đấu quan trọng nhất trong game, cũng là ưu thế của người chơi đối với lũ quái vật trong game này, nhưng ở trước mặt quái hình người biết công pháp võ học, ưu thế này cũng giảm bớt đi rất nhiều.

Vả lại từ xưa tới nay Sơn Tặc chưa bao giờ hoạt động một mình, khiến độ khó của việc tiêu diệt chúng cao lên không chỉ gấp đôi.

Đừng nói là đệ tử kiến tập mới học được võ học nhập môn, cho dù là đệ tử chính thức đã bái vào sơn môn học tập nội công và khinh công của môn phái cũng không dám dễ dàng trêu chọc đám quái Sơn Tặc vốn sống quần cư này.

So sánh ra, đám dã thú chỉ biết cắn xé có vẻ dễ thương hơn hẳn.

Đương nhiên, việc gì đều có được ắt có mất.

Quái hình người có tỉ lệ rớt đồ cao hơn quái động vật như lợn rừng không ít, ngoài việc trực tiếp rơi tiền, quái hình người còn có một tỉ lệ khá thấp rơi trang bị và tàn trang của võ học cơ bản. Giá trị của mấy thứ này, những vật liệu như da lông xương của đám quái động vật đánh rơi là không thể sánh nổi.

Cũng vì nguyên nhân như vậy, tuy quái hình người khó đối phó, nhưng vẫn thấy tốp ba tốp năm người chơi chạy tới rừng rậm ngoài thôn. Những người chơi này đều là đội săn đồ của mấy phòng làm việc, chuyên thực hiện các hoạt động vào sinh ra tử như thế này.

Vương Viễn đi một mạch qua đồng ruộng của Ngưu Gia thôn, liền tới rừng rậm.

Vừa bước vào rừng rậm thì hắn đã gặp một tốp Sơn Tặc.

Tốp Sơn Tặc này có năm tên, lúc này chúng đang ngồi uống rượu ăn thịt bên đống lửa.

Thấy Vương Viễn tới gần, chúng hùng hổ đứng dậy, xách đao lập tức lao tới.

"Tới đúng lúc lắm!"

Vương Viễn không chút hoang mang, lập tức xông lên nghênh đón đao của lũ Sơn Tặc.

"Choang choang choang choang!"

Những tiếng vang không ngừng vang lên, đao của lũ Sơn Tặc đồng loạt chém lên người Vương Viễn.

- 1

- 1

- 1

- 1

- 1

Lượng máu tối thiểu liên tục bay lên, mà Vương Viễn thì vẫn bình an vô sự, chẳng bị thương tới gân cốt.

Đùa, hiện giờ Vương Viễn có hơn sáu mươi điểm căn cốt, lại thêm tâm pháp vô danh nên ngoại phòng của hắn cao tới hơn một trăm hai, đã luyện ra thân thể đao thương bất nhập rồi.

Những Sơn Tặc này chỉ là quái nhỏ cấp năm, lực công kích tối đa cũng chỉ năm sáu chục điểm.