Chương 1: Mất trí nhớ

Tân Đường tỉnh dậy trong một căn phòng xa lạ, mùi clo nồng nặc khắp nơi. Với cái mùi khử trùng đặc trưng này cậu chắc chắn nơi cậu đang ở chính là bệnh viện.

Trời đã sáng nhưng rèm cửa sổ vẫn che kín mít, vì vậy mà ánh sáng không thể chiếu vào trong căn phòng của cậu. Tân Đường dụi dụi đôi mắt nhổm dậy, lúc này cậu mới thấy tên mình được ghi trên bệnh án treo cuối giường: ‘Tân Đường”.

Cậu vén chăn bước xuống giường, khí lạnh truyền đến bất ngờ, Tân Đường rùng mình một cái. Cậu không ngờ bỏ chăn ra thì bên ngoài lạnh như vậy.

Tân Đường lạnh chịu không nổi cậu đành trở lại giường quấn chăn quanh người rồi mới dám đi lại gần cửa sổ.

Cậu kéo tấm rèm cửa nặng nề ra, ánh sáng không còn gì ngăn cản tràn vào khắp phòng. Tân Đường theo bản năng nhắm mắt lại, một lúc sau cậu mới có thể mở mắt ra xem khung cảnh bên ngoài.

Bên ngoài khắp nơi phủ toàn một màu trắng, chắc hẳn đêm qua tuyết rơi rất dày.

Trong đầu Tân Đường hiện ra một khung cảnh rất kỳ lạ….

Cậu thấy hình như tối hôm qua cậu đi giữa trời tuyết rơi dày. Cậu cứ đi mãi đi mãi mà chẳng biết mình đi đâu cả. Nhưng sau đó dường như cậu nhận ra điều gì rồi cứ chạy mãi theo một phương hướng không chịu dừng lại.

Cậu nhớ cậu đã nhìn thấy một ngôi biệt thự ba tầng ở phía xa nhưng chỉ có một phòng sáng đèn. Ánh đèn rất mờ khiến cậu chỉ muốn trốn đi.

Cậu muốn chạy trốn mà chân lại bất động, thậm chí cậu cảm thấy có thứ gì đó đang kéo cậu đi, khống chế cậu bước vào biệt thự.

Sau khi cậu bước vào biệt thự thì mất đi ý thức, sau đó cậu tỉnh lại thì thấy mình đang nằm ở đây.

Tân Đường cảm thấy không thoải mái khi nhớ lại chuyện tối qua, cậu thở dài, từ từ quay đầu lại, tầm mắt đảo qua một góc, thân thể đột nhiên cứng đờ. Trong phòng không biết từ lúc nào mà ở lại có một người ngồi ở đó.

Lúc trước phòng quá tối, người kia lại mặc một bộ tây trang màu đen, ngồi ở một góc tối tăm nhất trong phòng bệnh của cậu, hắn như hoà vào màn đêm khiến cho Tân Đường không thể thấy hắn.

Đến bây giờ, khi bức rèm cửa bị kéo ra, trong phòng có ánh sáng, Tân Đường mới thấy hắn, cậu mới thấy rõ đôi mắt đen sâu thẳm của hắn. Cậu không hiểu sao khi cậu nhìn sâu vào đôi mắt ấy cậu lại thấy sợ hãi, cơ thể không rét mà run cầm cập. Trong đầu không hề có chút ký ức về người trước mặt này thế nhưng cơ thể Tân Đường run rẩy muốn chạy khỏi đây ngay lập tức.

Ngược lại với vẻ sợ hãi của Tân Đường, người đàn ông kia mang vẻ mặt điềm tĩnh, giọng nói lạnh lẽo, khiến người ta nghe thấy là lạnh sống lưng: “ Em sợ cái gì? Em không mất mạng là may rồi đấy, em còn sợ tôi làm gì cơ chứ?”

Tân Đường không kìm được mà phát run, một hồi lâu sau, cậu mới thốt được một câu: “Anh, anh là…”

“Không nhớ tôi sao?”

“Tôi hình như mất trí nhớ rồi……”

Người đàn ông hơi nhướng mày, giọng nói đột nhiên trở nên nhẹ nhàng: “Mất trí nhớ à… Em lại đây.”

Giọng hắn rất chậm, mỗi câu hắn nói đều mang sự hấp dẫn làm cho vành tai người nghe nóng lên.

Giọng điệu này hoàn toàn khác so với cái giọng lạnh băng cậu nghe được trước đó, mà cái giọng này còn khiến cậu thấy kỳ lạ hơn. Tim cậu đập nhanh một cách bất thường, cơ thể tự động đi về phía người đàn ông, trong tiềm thức có một giọng nói ra sức ngăn cản cậu tiến lại gần hắn, nó nói nếu cậu lại gần anh ta chắc chắn sẽ gặp tai ương.

Đợi Tân Đường đến gần, hắn tiếp tục nói: “Đưa bàn tay đây”.

Tân Đường miễn cưỡng vươn tay, động tác rất chậm, cậu vừa mới ở trong chăn ra vẫn chưa quen với cái lạnh. Bỗng nhiên người đàn ông vươn tay kéo tay cậu qua, bàn tay hai người đan nhau, mười ngón tay chạm vào nhau, hơi ấm từ lòng bàn tay hắn truyền từ từ sang tay cậu.

Ánh sáng của kim loại trên tay hắn làm cậu chú ý. Cái nhẫn này… không phải trên tay cậu cũng có một cái sao?

Người đàn ông nhìn theo ánh mắt của cậu, giọng nói mang theo chút ý cười: “Hiện giờ em đã biết tôi là ai chưa?”

“Anh…là bạn trai tôi sao?”

Tân Đường ngập ngừng không dám khẳng định, bởi vì chàng trai trước mặt cậu quá đẹp, hắn mang vẻ đẹp phi giới tính nhưng góc nào ra góc nấy vô cùng sắc bén, ánh mắt sâu thẳm, chỉ cần liếc nhìn một cái thôi cũng khiến các nữ sinh đổ rầm rầm rồi.

Trước đây cậu thích kiểu người như này cũng không hẳn là không thể nhỉ?

Người đàn ông nắm chặt tay cậu: “Em mất trí nhớ chứ không phải là mất não đâu, hai cái nhẫn này thể hiện cái gì em cũng không rõ sao?”

Tân Đường bị hắn làm đau, cậu muốn rút tay về, không ngờ người đàn ông càng nắm chặt hơn, chặt đến mức như muốn bẻ gãy tay cậu.

Cơn đau khiến cậu quên đi cái lạnh, cậu cố rút tay ra khỏi hắn một lần nữa.

Người đàn ông nhìn đôi mắt đỏ ửng của Tân Đường, yết hầu di chuyển lên xuống, giọng nói quỷ dị lúc nãy trở nên dịu dàng hơn:“Giờ em biết tôi là ai chưa?”

Giọng hắn nhẹ nhàng, nghe những lời này làm cậu nhớ đến ký ức tối hôm qua, như những bông tuyết rơi trên cơ thể, tuy nhỏ bé nhưng cũng làm người ta rét đến thấu xương.

Ánh mắt Tân Đường mờ mịt, cậu cẩn thận thốt ra từng chữ:“Là chồng tôi sao?”

Người đàn ông thoả mãn thu lại lực tay, hắn nhìn Tân Đường từ đầu đến chân, đánh giá qua một lượt về cậu, có lẽ hắn đang muốn xem xem Tân Đường có thực sự mất trí nhớ hay không.

Tân Đường bị ánh mắt của hắn làm cho nổi da gà, cậu cảm thấy người này giống như một con sói nấp trong bóng tối nhìn chằm chằm con mồi của mình rồi nghĩ xem làm cách nào để xơi tái nó.

Trong phòng yên tĩnh đến mức tiếng thở nhẹ của cậu cũng có thể nghe thấy rõ. Một lúc lâu sau người đàn ông bỗng cười khẽ một tiếng, ngay lập tức bầu không khí kỳ dị lúc nãy biến mất, khí lạnh như hoàn toàn bị xua tan, cậu cảm tưởng như gió xuân ấm áp đang thổi về.

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve gò má Tân Đường, “Đúng vậy, tôi là Doanh Hoan, là chồng em đây.”

Tân Đường rùng mình, trong một khắc cậu có cảm giác Doanh Hoan đang thấy vui vì cậu mất trí nhớ.

Doanh Hoan nhặt cái chăn dưới đất lên, rồi quay lại ngồi xuống bên cạnh Tân Đường, hắn dịu dàng nói:“Dưới này lạnh, em lên giường nằm đi, ngoan nghe lời anh.”

Tân Đường nổi da gà khi nghe cái từ “ngoan” kia.

Đặc biệt Doanh Hoan còn chỉnh lại chăn giúp cậu, hắn giống như đang ôm chặt lấy cơ thể cậu vậy. Với khoảng cách này cậu hoàn toàn có thể ngửi thấy mùi hương nhè nhẹ trên người hắn, tuy mùi rất dịu nhưng vẫn khiến cậu nhức mũi.

Tân Đường hoảng hốt, cứ như vậy cậu bị Doanh Hoàn bế về giường.

Cậu nghĩ, cậu và Doanh Hoan làm thế nào mà trở thành vợ chồng được hay vậy, rõ ràng trước đó mấy phút hắn còn mang cái dáng vẻ lạnh lẽo chết người, thế mà chỉ lúc sau hắn đã trở nên ôn nhu như này rồi. Hắn lật mặt nhanh thật, cậu thực sự tin hai người là vợ chồng rồi đó!

“Đưa tay cho tôi.”

Trong lúc cậu ngẩn ngơ suy nghĩ Doanh Hoan đã kéo ghế đến ngồi ở mép giường, tay hắn gài nút áo rồi cất giọng nói với cậu.

Tân Đường vẫn còn sợ hắn, cậu thành thật lật chăn xuống, để bàn tay mình ra ngoài chăn.

Doanh Hoan nắm lấy hoặc nói đúng hơn là hắn dùng tay mình bao lấy những việc xảy ra trước đây không?”

“Nói câu gì hay đi.”

“Hả?”

Doanh Hoan khóe môi khẽ nhếch, “Em nói câu gì đó dễ nghe chút đi tôi sẽ nói cho em biết .”

“Nói cái gì cơ?”

“Có nói được không ?”

Tân Đường tự động dịch những lời này thành:”Đơn giản vậy mà cậu cũng không hiểu sao?”, cậu thực sự muốn nói là không đấy như vậy chắc chắn câu tiếp theo của Doanh Hoan sẽ là:”Em là mất trí nhớ chứ không phải mất não.”

Tình bạn rồi cũng biến mất, còn tình yêu thì sẽ phai nhạt đi theo thời gian, trên đời chẳng có thứ gì là chắc chắn cả nhưng từ không cậu sắp thốt ra đây là chắc chắn.

Tân Đường thấy ngại vô cùng nhưng cậu vẫn sẽ nói:“Không”.

Ngược lại, Doanh Hoan không hề trêu cậu, hắn dịu dàng nói:”Không sao, tôi sẽ dạy em.”

Tân Đường đột nhiên cảm thấy không ổn cho lắm, ngay giây tiếp theo, hắn kéo gần khoảng cách giữa hai người, đến mức cậu có thể cảm nhận được hơi thở của hắn. Đôi môi mỏng thốt ra một câu:”Chồng yêu ơi, anh hãy nói cho em biết đi.”

Ngay sau đó, hắn chạm nhẹ vào môi Tân Đường, những sợi tóc của hắn lướt qua cổ cậu.

Tân Đường ngây luôn.

Doanh Hoan liếʍ liếʍ môi, hỏi: “Học được chưa?”

Tân Đường đỏ mặt, trong lòng thầm nghĩ không học được cũng phải học, nếu không hắn sẽ “dạy” tiếp thêm vài lần nữa cho xem.

Cậu căng da đầu trả lời:“Được rồi.”

Doanh Hoan im lặng nhìn Tân Đường, hắn không giục cậu, đôi mắt sâu thẳm như chứa đựng điều gì đó khiến cho Tân Đường thấy áp lực vô cùng.

Tân Đường trừng mắt, cậu tiến tới gần Doanh Hoan hơn, khuôn mặt xinh đẹp của hắn hiện rõ trước mắt cậu, cậu chỉ thấy càng nhìn sâu vào mắt hắn thì cậu càng thấy hoa mắt hơn thôi. Nghĩ tới đây trong đầu ngay lập tức thấy choáng váng.

Cậu đối với gương mặt xinh đẹp của Doanh Hoan không có chút chống cự nào.

Tân Đường hạ quyết tâm, nhắm mắt lại, cậu khó khăn phun ra câu: “Chồng, yêu, anh nói cho em đi mà.”, sau đó chụt một cái lên môi hắn.

Lúc đầu cậu muốn hôn lên khóe miệng của Doanh Hoan cơ nhưng không ngờ đến cuối Doanh Hoan lại dịch chuyển cơ thể khiến cậu hôn lên môi hắn.

Tân Đường ngạc nhiên mắt trừng lớn, muốn trốn ra sau nhưng đã bị Doanh Hoan ngăn lại, kế hoạch tẩu thoát của cậu bất thành.

Bởi vì cậu vừa mới tỉnh lại, phản ứng không được nhạy cho lắm, Tân Đường bị Doanh Hoan tóm lấy, hôn lên môi cậu.

Cậu có thể thấy được con thú ẩn mình trong bóng tối đã thật sự thức tỉnh. Doanh Hoan dễ dàng cạy mở hàm cậu, dịu dàng trao cho cậu nụ hôn sâu.

Môi và lưỡi hai người giao nhau, tay Doanh Hoan nắm chặt lấy eo cậu, dụ dỗ cậu gần gũi với hắn hơn.

Tân Đường mềm nhũn ra. Cảm giác của cậu lúc này chính là một thói hư tật xấu của nhân loại khi con người ta trong lúc bối rối hoảng loạn mà có một người nào đó dịu dàng đến trấn an chắc chắn chúng ta sẽ rơi vào sự ấm áp đó mà không hề phòng bị.

Cuối cùng vẫn là Doanh Hoan chủ động ngừng lại.

Tân Đường mở mắt ra, lúc này mới phát hiện tay Doanh Hoan đã sớm không còn nắm eo cậu nữa rồi, tay hắn đang cọ nhẹ ở trên mặt của cậu.

Cậu không hề có ý định né tránh, cậu hoàn toàn chìm đắm trong đó. Tân Đường giật mình nhận ra mình đang dần mê muội!

Doanh Hoan có vẻ rất vui, mặt mày hắn rạng rỡ hơn hẳn, khoé miệng khẽ nhếch lên, đuôi mày mang theo ý cười không thể giấu.

Hắn tiếp tục ngồi ngay ngắn lại trên ghế, tay bao lấy tay Tân Đường hỏi: “Em muốn biết về chuyện gì?”

“Chúng ta biết nhau từ khi nào?”

“Từ nhỏ, chúng ta học chung một trường tiểu học, khi đi học tôi nhớ em rất thích nắm tay tôi.”

“Vậy…… Bố mẹ của chúng ta đâu? Họ không phản đối chuyện kết hôn của chúng ta sao?”

Như lời Doanh Hoan nói, Tân Đường mất trí nhớ không phải cậu trở nên ngu ngốc, mấy cái luân lý thường tình cậu vẫn nắm rõ bao gồm cả vấn đề hôn nhân đồng tính này nữa.

Như vậy bọn họ làm sao có thể kết hôn được?

“Đương nhiên không phản đối……”

Tân Đường nghĩ thầm, chẳng lẽ cha mẹ hai bên thoải mái như vậy sao, giây tiếp theo, cậu nghe được Doanh Hoan nói ra câu nhẹ như không:

“Người chết thì làm sao có thể phản đối chuyện của người sống được?”

Nghe cái giọng điệu này của hắn khiến Tân Đường cảm thấy chuyện hắn đang đề cập đến như chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi.