Chương 21: Mượn Tiền Tiết Ngôn “CᏂị©Ꮒ” Anh.

Lúc anh định hôn xuống, cô không kềm được mà thú nhận với anh: “Thật ra em không có nhiều tiền tiêu vặt hàng tháng đâu.”

“…”

“Chỉ tầm bảy tám vạn gì thôi.”

“…”

“Tiền tiết kiệm của em đã lấy hết ra dùng để mua lần đầu tiên của anh rồi.”

“…”

“Hơn nữa tiền lương của em ít lắm, chỉ đủ để mua một cái ôm và một cái hôn của anh thôi, hôn lưỡi lại càng là một việc xa xỉ không thể mơ tới.”

Sắc mặc của Đàm Dận dần thay đổi, càng nghe cô nói thì mặt anh cũng từ từ chuyển sang màu xanh.

Biên Nhan xấu hổ lấy hai tay che mặt lại: “Thật xin lỗi, làm anh phải chịu khổ theo em.”

Anh nhắm mắt, hít vào một hơi thật sâu: “Anh…”

“Nhưng cũng không sao! Chờ nhà đầu tư bên kia trả tiền nhuận bút cho em thì em có thể ăn anh rồi!” Cô xúc động nắm lấy bàn tay to lớn anh.

Nuôi anh bằng tiền mà cô cố gắng kím ra còn tốt hơn là dùng tiền của cha cho nhiều!

“Một tháng tám vạn, vậy chỉ có thể làm hai lần…” Đàm Dận vuốt ve gương mặt của cô, cười gượng hỏi, “Có thể thỏa mãn em sao?”

Biên Nhan cũng tiếc nuối dữ lắm, cô cố gắng kìm nén nỗi buồn trong lòng, an ủi anh: “Không sao đâu cục cưng à, “Chym” của anh khá to, một lần lăn giường anh đều làm vài ba chập mới xong, em cảm thấy một tháng làm hai lần là đủ rồi.”

Đàm Dận chẳng cảm thấy loại an ủi này không có còn hơn, anh liếc nhìn cô bằng ánh mắt thâm trầm, không biết trong đầu đang nghĩ gì.

Trong lòng Biên Nhan đang dạt dào cảm xúc, cô hôn anh một cái, đưa tay định cầm lấy máy quay, lại bị người đàn ông kia khom người đè cô lên bàn: “Ít tiền thì chơi theo kiểu ít tiền cũng được.”

“Hả?”

Đàm Dận di chuyển eo, dùng thứ đồ chơi đang bị quần jean bó chặt cọ xát vào đùi cô. Lúc này Biên Nhan chỉ mặc một cái áo thun free size, phía dưới không mặc gì, sức nóng mãnh liệt từ nơi đó cứ thế đốt cháy làn da non mềm của cô, cô khẽ run người.

Anh chỉ cần với tay một cái đã lấy được máy quay đặt ở trêи cao, sau đó nhét vào tay Biên Nhan, ra hiệu bảo cô chĩa thẳng ống kính vào hạ thân của anh: “Quay cho tốt đó.”

Biên Nhan đang hâm mộ anh có tay chân thon dài, khi nghe thấy anh nói thì mới có phản ứng: “Quay cái gì?”

“Tự sướиɠ.”

“…” Đôi gò má của cô nổi lên hai rặng mây hồng.

Đàm Dận kéo khóa quần xuống, lộ ra qυầи ɭót tứ giác màu xám, nằm bên dưới là cự long tràn đầy sức sống đang ngóc đầu dậy, mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng của đầu nấm và hai viên ngọc…

Cô trợn mắt nhìn anh ung dung đặt tay lên phía trêи, cách lớp qυầи ɭót xoa bóp gậy thịt.

Hòa cùng tiếng thở dốc nặng nhọc, sức lực anh nắm lấy thứ kia ngày một mạnh bạo, gậy thịt cương cứng như cái chày sắt, bị qυầи ɭót bó sát ẩn hiện đường cong của nó, trêи đỉnh đầu còn phun ra chất lỏng thấm ướt mảnh vải. Ngón cái của Đàm Dận ấn lên đầu nấm, cọ xát qua lại, biểu tình cau mày sung sướиɠ của anh lúc này gợi cảm muốn chết.

“A…” Anh khàn giọng rêи một tiếng.

Trái tim nhỏ bé của Biên Nhan cũng run rẩy theo, phía dưới đã ướt đẫm.

Mặt cô ửng đỏ hệt như quả cà chua, nhìn thấy hình như anh đang vô cùng khó chịu, cô không nhịn được tiến lên định giúp đỡ…

Đàm Dận ngước mắt liếc nhìn cô một cái, giọng nói thô ráp như giấy nhám vậy: “Cầm máy quay cho chắc vào.”

Đúng là con người tàn nhẫn mà.

Biên Nhan tủi thân “Ồ” một tiếng.

Dù sao thì cũng gãi không đúng chỗ ngứa, không đã thèm, anh chịu đựng đến mức hai mắt đỏ ngầu, chậm rãi cởi qυầи ɭót ra. Dưới cái nhìn chăm chú của cô đầu nấm đỏ tím ló ra ngoài, trêи thân gậy còn nổi gồ gân xanh… Động tác của anh rất chậm, thời gian anh mang nguyên cây gậy thịt ra khỏi quần lâu cứ như cả thế kỷ đã trôi qua rồi vậy.

Cứu mạng…

“Ực.” Biên Nhan nghe thấy tiếng mình nuốt nước miếng.

Đàm Dận khẽ nhếch mép, xòe năm ngón tay thon dài ra bao trùm lấy cây gậy thô to, dùng sức vuốt ve lên xuống.

Dưới ống kính máy quay siêu nét, cho dù là mã mắt đang mấp máy hay là từng nếp nhăn của hai hòn ngọc, từng sợi lông đen bóng cũng đều vô cùng sắc nét. Mỹ sắc gần trong gan tấc nhưng lại không thể chạm vào…

Cô đỏ mắt túm chặt tay cáo của Đàm Dận tỏ vẻ cầu xin.

Ánh mắt của Đàm Dận dừng lại trêи mặt cô, không nói không rằng.

Biên Nhan bật khóc, mắt ngân ngấn lệ, cô vừa khóc vừa nói: “Hu hu, em sẽ đi mượn tiền để “CᏂị©Ꮒ” anh.”

Lúc này Đàm Dận mới nhoẻn miệng cười, anh dừng động tác, đưa tay vuốt ve gương mặt cô, sau đó cắm hai ngón tay vào khoang miệng ấm áp của cô.

“ɭϊếʍ đi.” Anh nói.

Tay anh vừa mới sờ thứ đồ chơi kia, nếu là trước kia chắc chắn Biên Nhan sẽ vô cùng ghét bỏ, nhưng bây giờ không biết ma xui quỷ khiến thế nào cô lại cảm thấy anh vô cùng gợi cảm, kể cả mùi tanh nhàn nhạt trong lòng bàn tay anh cũng hệt như một loại thuốc kϊƈɦ ɖu͙ƈ.

Cô híp mắt, cầm lấy tay anh, há to cái miệng nhỏ nhắn ɭϊếʍ láp thật kỹ. Đầu lưỡi mềm mại linh hoạt trêu đùa lòng bàn tay, anh cảm thấy có hơi ngứa ngáy, ánh mắt của Đàm Dận ngày càng sâu.

Anh vuốt ve gậy thịt cương cứng một lát: “Có muốn ăn nó không?”

Biên Nhan đỏ mặt gật đầu.

Đàm Dận cầm lấy máy quay đặt sang một bên, để ống kính chỉa vào mặt cô: “Thế thì bắt đầu đi.”