Chương 30: Ướt Rồi

Đau khổ chờ đợi mấy tiếng đồng hồ, ban đêm vào lúc 9 giờ 20 phút, cuối cùng Biên Nhan đã chờ được Đàm Dận phong trần mệt mỏi xuất hiện ở cổng ra sân bay. Cô thần kỳ phát hiện anh hơi tái nhưng vẫn đẹp trai, tuy nhiên vẻ mặt giống như đang muốn đánh phụ nữ vậy.

Người ta hay nói tiểu biệt thắng tân hôn, vừa thấy được anh Biên Nhan cũng muốn gạt nước mắt chạy như bay qua ôm chầm lấy anh. Thế nhưng, cô ngại vì có người đại diện và vài trợ lý của anh đi theo bên cạnh nên chỉ có thể đàng hoàng đứng tại chỗ chờ anh tới, sau đó ngại ngùng và e thẹn nắm lấy ống tay áo anh gọi: “Bảo bối...”

Đàm Dận cầm ngược lại tay cô, ngón tay khẽ dùng sức, vừa định nói gì đã bị người đại diện cắt ngang. Vương Hạo vội vàng đưa một chiếc mũ lưỡi trai màu đen qua: “A Dận, cậu che mặt lại...”

Đàm Dận không kiên nhẫn nhận lấy đội lên, vừa đè thấp vành nón vừa mở lời: “Đi về thôi.”

Biên Nhan áy náy nói với Vương Hạo: “Em đưa anh ấy về nhà trước vậy.”

Đây là lần đầu các trợ lý gặp cô nên lúc này vẻ mặt có phần vi diệu. Vương Hạo rất khách sáo với cô: “Được, cô Biên. Vì muốn bay về nước sớm một ngày nên lượng công việc của A Dận tăng vọt, cả ngày hôm nay cứ xoay liên tục như con quay gần như chưa được nghỉ ngơi. Mong cô có thể chăm sóc cho cậu ấy...” Đừng yêu cầu chuyện phòng the khiến cậu ấy mệt mỏi quá độ.

Nửa câu sau anh ta không nói rõ nhưng anh ta tin người thông minh như cô Biên nhất định có thể hiểu ngay.

Quả nhiên Biên Nhan đau lòng ghê gớm: “Bảo bối, chúng ta về nhà ngủ đi.”

Ừm, ý của cô là ngủ theo kiểu thuần khiết ấy...

Đàm Dận rất biết lắng nghe, gật đầu: “Được.”

Am hiểu rõ tính tình của anh, Vương Hạo nhất thời muốn nhồi máu cơ tim. A Dận không chỉ cẩn thận trên con đường diễn xuất, còn chịu cực chịu khó hầu hạ kim chủ ba ba nữa, tẫn trách quá xá rồi...

...

“Bảo bối, anh có đói bụng không?” Sau khi về đến nhà, Biên Nhan quan tâm, săn sóc hỏi: “Ăn chút gì đó rồi ngủ một giấc đi, em đi làm trứng gà luộc em thích ăn nhất cho anh ăn nhé.”

“Anh ăn trên máy bay rồi.” Đàm Dận thay dép, theo sau cô vào phòng bếp rửa tay. Anh nhanh chóng hỏi tới chuyện mình quan tâm nhất: “Hôm nay Tiết Ngôn có tìm em không?”

“Không có.” Tối hôm qua tan rã trong không vui, theo cá tính lạnh lùng cao ngạo của Tiết Ngôn, trừ khi có việc cần đến, nếu không anh ta sẽ không bao giờ cúi mình chủ động liên lạc với cô.

“Ờ.” Đàm Dận xoay người, bỗng nhiên hỏi: “Anh ta chạm vào ngực nào của em?”

A... Câu hỏi này xấu hổ thật đấy.

“Hình như là... Bên phải.”

Cô vừa dứt lời, tay của anh liền đặt lên, năm ngón tay siết chặt.

Biên Nhan trợn to hai mắt nhìn anh.

“Nhớ rõ thế à.” Anh hạ thấp giọng, mang theo một chút nhạo báng ác ý: “Có phải bản thân em luôn nhớ nhung đến chuyện đó không?”

“?” Biên Nhan quẫn bách biện giải cho mình: “Em không có.”

“A.”

“Xít... Đau.”

Anh lặng yên không lên tiếng.

Biên Nhan nhỏ giọng năn nỉ: “Anh nhẹ chút xíu có được không?” Cô nhớ đến chuyện gì, mắt sáng rỡ hỏi anh: “Tại sao anh lại vội vã trở về vậy hả anh?”

Đàm Dận sững lại, buông tay đang niết ngực cô ra: “Anh không quen với thức ăn và khí hậu ở nước ngoài. Hơn nữa không phải nữ chính của “Khối u ác tính” đã được định là Tô Giác rồi sao? Nghe đạo diễn Phương nói công tác chuẩn bị ban đầu đã hoàn thành được kha khá rồi. Đi chụp hình tận mấy ngày, hợp đồng còn chưa ký, anh sợ anh mà không về thì sẽ bị đổi hết.”

“Vậy à.” Biên Nhan từ từ cúi đầu.

Đàm Dận nhìn cô, ánh mắt tối tăm.

Trong phòng tắm, cô đang khom người xả nước vào bồn tắm, cơ thể chợt bị ôm từ phía sau: “Nhớ anh không?”

“... Nhớ.”

Chàng trai thấp giọng cười một tiếng: “Mượn được tiền chưa?”

Biên Nhan nổi giận nói: “Chưa được, em còn đang đợi tiền nhuận bút của mình đây nè.”

Bàn tay ấm áp của Đàm Dận dao động trên phần bụng nhạy cảm của cô: “Thật đáng tiếc, vốn lần này trở về muốn thấy “Mẹ” cưỡi trên người con, vừa động vừa ôm đầu con bón sữa cho con nữa mà...”

Nghe được sự miêu tả của anh, đầu Biên Nhan nóng lên suýt nữa đã chảy máu mũi. Cô chật vật thoát ra khỏi l*иg ngực anh, khó nhọc nói: “Nước nóng sắp đầy rồi, anh tắm đi, em đi ra ngoài.”

Đàm Dận tùy ý mở chốt vòi tắm, anh tự nhiên đứng dưới vòi hoa sen, mặc cho nước lạnh xối từ đầu đến chân anh: “Một người tắm không thú vị, anh xối nước một cái là được rồi.”

Biên Nhan thấy mình cũng bị hại phải dính nước. Áo sơ mi ướt đẫm của Đàm Dận dán trên người, đường nét cơ bắp săn chắc của đàn ông hoàn toàn hiện rõ mồn một, mơ hồ thấy cả màu da. Hai hạt đậu trên ngực dưới sự kí©h thí©ɧ của nước lạnh đột nhiên cương cứng, cô thấy mà cổ họng căng lên.

Nghĩ đến số tiền còn dư lại trong tài khoản của mình, tầm mắt cô chợt chạm vào hai quả bi nguy hiểm ở hạ thân anh, cô không dám nhìn lâu, đưa tay vặn nắm mở cửa phòng.

“Khoan đã.” Đàm Dận gọi cô lại: “Quần áo em ướt rồi, có muốn tắm cùng không?”

Biên Nhan cúi đầu nhìn lại mình: “Không có đâu, chỉ bị ướt phần tay áo thôi, không sao...”

Còn chưa dứt lời, trước ngực chợt lạnh, nước theo vòi hoa sen dội thẳng vào đó.

Đàm Dận bình tĩnh thả tay xuống: “Bây giờ thì ướt cả rồi.