Chương 31: Để Anh Ngửi Xem Có Mùi Của Đàn Ông Khác Hay Không? (H)

Biên Nhan bị lạnh đến run lên, cô khó hiểu nhìn anh: “Bảo bối, anh... đang cố ý?”

Anh nắm lấy tay cô kéo người vào phạm vi kiểm soát của mình, vừa chỉnh nước ấm vừa nói: “Rất rõ ràng à?”

Quá quá quá rõ ràng quả thật không thể nào che giấu đấy!

Biên Nhan nhìn anh thuần thục nhanh chóng cởi nút áo trước ngực mình, đường cong cơ bắp trên cánh tay tuyệt vời không tả nổi, cô khẽ nuốt nước bọt: “Em, em tự làm được rồi.”

Cô né tránh bàn tay to của anh, xoay người, quần áo ướt sũng nên không dễ cởi, cô tốn sức mới lột xuống được, sau đó là cái quấn ngực siết chặt làm bộ ngực khó chịu.

Hai con thỏ nhỏ trắng tinh nhảy ra ngoài, Biên Nhan âm thầm thở phào một hơi. Cô nghiêng đầu liếc nhìn Đàm Dận, lại phát hiện anh vẫn đứng yên ở nơi đó, không hề có ý định sẽ cởϊ qυầи áo ướt ra.

“Bảo bối?”

Đàm Dận “Ừm” một tiếng, giơ tay lên bắt đầu cởϊ áσ.

Sau khi cởϊ qυầи ra, Biên Nhan do dự vài giây mới cởi luôn qυầи ɭóŧ đã ướt mèm. Lúc cô khom lưng, mông như cọ vào quần của anh chàng, do dự cúi đầu ngó xuống dưới, ánh mắt Đàm Dận rơi thẳng vào giữa chân cô.

... Thật khiến người ta xấu hổ mà.

Tự cô soi gương xem qua, nơi đó rất xấu xí, màu sắc cũng không nõn nà gì cho cam.

Vì cố giữ vững khoảng cách nhất định với Đàm Dận, cô chỉ có thể đứng sát mép tường dùng nước cọ rửa, động tác cũng khá nhẹ nhàng, cảm thấy mình thảm thật sự.

Tắm uyên ương với bảo bối quả là rất có áp lực, hầy!

Đang xoa sữa tắm thơm ngát lên người, Đàm Dận bất chợt nhích lại gần.

Biên Nhan quan sát anh, ồ lên: “Bảo bối, tại sao anh không cởϊ qυầи?”

“Không muốn cởi.”

“Nhưng tắm không cởϊ qυầи coi sao được?”

“Em không coi được thì cởi cho anh đi?”

Biên Nhan ngượng ngùng lắc đầu: “Không được.”

“Tại sao?”

“Mẹ nói nếu cởϊ qυầи của con trai rồi thì phải chịu trách nhiệm với anh ấy.”

Đàm Dận đầu đầy hắc tuyến: “Có phải mẹ em nói ngược rồi không?”

“Không, chẳng qua mẹ em chỉ kể lại chuyện tình yêu giữa bà ấy và ba em thôi.”

“...”

“Bảo bối, anh tránh ra một chút, em tẩy bọt xà phòng rồi thì có thể nhường phòng tắm lại cho anh.”

Giọng nói Đàm Dận thấp hẳn: “Em chưa tắm sạch sẽ.”

Biên Nhan không cho phép có người nói mình không sạch sẽ: “Từng cái lỗ chân lông đều được em tắm sạch rồi!”

“Ở đây.” Đàm Dận tiếp cận vυ" phải của cô, tay của anh rất lớn, có thể ôm trọn: “Phải tắm thật sạch.”

Biên Nhan khẽ “Hở”, đôi mắt ánh lên hơi nước: “Nơi này em cũng tắm rồi...”

“Vậy à?” Đàm Dận cúi người: “Để anh ngửi xem còn mùi của đàn ông khác không.”

Anh dùng mũi khẽ ngửi nhũ phải trơn bóng, ngón tay chai sạn xoa lấy đầu nhũ, từng bộ phận được anh chạm qua như có dòng điện chạy dọc theo khuếch tán đến tê dại, đầu nhũ bị chà xát trở nên cứng rắn, biến thành vòi sen màu đỏ tươi.

Hơi thở của Biên Nhan nặng nề: “Ưʍ... Được rồi chưa?”

“Ừ, quả nhiên em tắm chưa sạch.”

Cô sắp khóc rồi: “Vậy làm sao đây?”

Đàm Dận như dã thú đánh dấu mùi ở lãnh địa mình, liếʍ hết toàn bộ phần nhũ nhẵn mịn, cuối cùng ngậm núʍ ѵú nhỏ đã đứng thẳng vào miệng, mυ"ŧ đến nỗi cả người cô run rẩy.

“Ưʍ...” Lúc cô không kiềm được muốn ôm đầu của anh thì Đàm Dận “chụt” nhả đầu nhũ của cô ra, kèm theo một sợi tơ nước bọt dài mảnh và sắc tình.

“Chỗ đó của anh...” Cô run rẩy chỉ vào hạ bộ của anh.

Quần dài của Đàm Dận ướt đẫm dán chặt vào người, đã hoàn toàn không che giấu được hình dáng cự long bên dưới nữa.

“Sao?” Giọng nói của anh hơi bất thường, bắt được ngón trỏ của cô đặt vào chỗ kín, đâm thẳng lên.

Đàm Dận còn chưa có phản ứng gì, ngược lại Biên Nhan nhạy cảm bật lên tiếng rêи ɾỉ, bản thân cũng bị âm thanh ngọt ngấy của mình dọa hãi.

“...”

Cô lúng túng ngẩng đầu, phát hiện mắt Đàm Dận hơi đỏ lên.

“Em... Em ra ngoài đây.”

Đàm Dận tắt vòi hoa sen, một mực siết chặt tay cô: “Giúp anh cởϊ qυầи ra rồi anh cho em đi.”

“... Có thể từ chối không?”

Đàm Dận nhíu mày: “Em từ chối anh?”

“...”

Biên Nhan bực bội cúi đầu, lạ lẫm giúp anh tháo móc thắt lưng, quần dài, cuối cùng là một lớp nội y.

Cô lảng tránh không dám nhìn nhưng cây côn ŧᏂịŧ to tướng cứng rắn kia chợt bắn ra ngoài đập vào mu bàn tay cô, sức mạnh và độ nặng cũng vô cùng giật gân.

Đàm Dận khẽ hừ.

Biên Nhan có chút không nỡ ra ngoài.

Người này quả là xuân dược hình người biết đi, sao cô có thể nhịn được. Cô níu lấy tay anh và thương lượng với anh: “... Chúng ta làm một nửa thôi có được không?”

Điều khiến cô không ngờ tới là Đàm Dận từ chối rất phũ phàng: “Anh chỉ nhận toàn bộ.” Anh ngồi trên mép bồn tắm, mở rộng chân, hai viên bi tròn sung mãn và dươиɠ ѵậŧ cũng lộ ra trọn vẹn, “Mà lại đang bàn về lệ phí cho số lần rút cắm.”

Biên Nhan nói như đưa đám: “Vậy em vẫn nên đi ra ngoài thôi.”

Cô đưa tay xuống giữa hai chân, vuốt ve âm hạch đã sưng tấy.

Ưʍ... Muốn ghê á...

“... Cũng không phải là không có cách.” Đàm Dận cố nhịn cơn tức giúp cô nghĩ cách. Anh cầm dươиɠ ѵậŧ, dùng cây nấm to bự tím thẫm đó dán lên đùi cô chậm rãi ma sát, để lại từng vệt nước mập mờ: “Em ngồi lên, tự mình động.”