Chương 34: Đoản Phúc Lợi Ngắn — [Tình Tiết “Ướŧ áŧ” Không Logic], Bên Trong Chứa Nội Dung Dung Tục, Cảnh Cáo Không Có Tam Quan, Cẩn Thận Khi Nhảy Hố

Trần Tiềm tỉnh dậy phát hiện mình biến thành nữ, thế nhưng cậu vốn là gay, giới tính ngầm là nữ, vì vậy đã nhanh chóng tiếp nhận chuyện này, thậm chí còn cảm thấy vui mừng.

Cô thầm mến một tiền vệ của đội bóng đá trường, thích đến mức không thể thoát ra. Chàng trai kia phạm một lỗi sai, bị phạt là mỗi xế chiều sau khi tan học sẽ bị nhốt tại phòng thể dục dụng cụ nằm ở góc tây bắc của sân trường, bị bịt mắt, hai tay bị trói chặt treo ngược lên đầu.

Cô đóng cửa lại, lặng yên đi tới, vừa hồi hộp vừa ngọt ngào hôn lên môi anh... Sắc mặt anh lạnh lùng, thấy vậy càng khiến tim cô run rẩy, càng thêm thần hồn điên đảo.

Đôi môi kia cứ đóng chặt, cô thử liếʍ lấy dò xét hồi lâu nhưng nó không chịu mở ra khiến trong lòng cô hụt hẫng. Chưa thỏa mãn, cô còn vén áo của anh, hôn vào cơ ngực cường tráng và săn chắc, chiếc cổ thon dài của anh, sau đó cởϊ qυầи anh ra.

Qυầи ɭóŧ màu trắng ôm chặt phần dưới, hình dáng côn ŧᏂịŧ đã hiển hiện rõ nét.

Thế nhưng, anh lại kêu tên cô ra: “Trần Tiềm.”

Cô chạy trối chết.

Hàn Trạch bị phạt liên tục hai tuần, qua vài ngày sau, cô không chịu nổi lại tới nữa.

Nếu bỏ qua lần này, sau này làm gì có cơ hội thân thiết với anh.

Vẻ ngoài này khiến cô có lòng tin.

Cô vẫn làm tương tự, hôn anh vuốt ve anh như lần trước, bàn tay mềm mại không xương nhẹ nhàng xoa nắn bên dưới quần anh. Chàng trai thở dốc nóng rực vô cùng, dươиɠ ѵậŧ cứng rắn như sắt, gần như muốn phá nát chiếc quần kia.

Rơi vào cảnh đẹp, cô kích động hai chân như nhũn ra, sơ suất làm rơi cái bịt mắt của anh. Ánh mắt lạnh lẽo của Hàn Trạch bắn thẳng về phía cô.

Cô run run, trong lòng sợ hãi, lại giả vờ ra vẻ quyến rũ liếʍ hôn đầṳ ѵú của anh.

Giọng nói của Hàn Trạch đầy khinh bỉ: “Trần Tiềm, mày có biết xấu hổ không?”

Trái tim cô đầy xấu hổ và sỉ nhục nhưng vẫn đưa bàn tay run rẩy về phía đáy quần của anh, lần này càng làm quá hơn, cách qυầи ɭóŧ liếʍ mυ"ŧ dươиɠ ѵậŧ của anh. Không thể nào kìm nén phản ứng sinh lý, cổ họng anh thốt lên tiếng rêи ɾỉ ngập tràn kɧoáı ©ảʍ.

Cô cũng chỉ dám làm tới bước này, vội vàng giúp anh chỉnh lại quần áo, chạy trốn khỏi phòng dụng cụ.

Hôm sau, cô rón rén đẩy cửa phòng dụng cụ ra, ngạc nhiên là lần này Hàn Trạch không có bị bịt mắt, đôi mắt nhìn cô bình tĩnh và sắc bén.

Cô rụt cổ, tập trung nhìn vào chỗ kín của anh, bước từng bước nhỏ đến gần anh.

“Quên vết thương trên mặt mày từ đâu mà có rồi à?” Anh chế giễu.

Cô không nói lời nào, dán gò má vào dưới đũng quần anh rồi cọ xát, nhắm mắt lại bày ra vẻ mặt hưởng thụ.

Vẻ mặt Hàn Trạch cực tối tăm.

Cô cởϊ qυầи anh ra, nâng hai viên bi nặng trịch trong tay hôn lấy hôn để, thay phiên ngậm, liếʍ cả côn ŧᏂịŧ đến ướt đẫm.

Bụng anh căng cứng, mắng chửi một cách ác độc: “Xem ra mày bị đánh chưa đủ nhỉ.”

Đồng tính luyến ái, cô là đồng tính luyến ái.

Bốn người khác trong đội bóng nhanh chóng phát hiện ra manh mối.

Ở đội bóng, cô vốn là “kẻ ngoại đạo”, sau khi biến thành con gái thì thể lực sa sút hẳn trở thành chướng ngại vật trong trận đấu, còn yểu điệu ẻo lả, có vài người thấy cô thì khó chịu, thi nhau chèn ép là chuyện như cơm bữa.

Cô đâu còn cách nào ngoài im hơi lặng tiếng.

Bọn họ biết cô thích Hàn Trạch, thường mượn cơ hội anh bị xử phạt dâʍ ɭσạи anh nên ba người bí mật lập mưu kế nghĩ ra một cách chơi càng kí©h thí©ɧ và thú vị hơn.

Trong phòng thay đồ, hai tay Hàn Trạch bị trói ở phía sau, vứt xuống đất.

Bọn họ buộc cô phải liếʍ mυ"ŧ anh.

Cô không có gì là không cam lòng. Hàn Trạch thì rất khuất nhục, mặt đỏ lên, không ngừng thở hổn hển.

Cô thuần thục cởϊ qυầи đùi của anh ra, dùng bàn tay nhỏ bé mềm mại di chuyển chà xát thân gậy, đầu lưỡi phối hợp liếʍ vào điểm mẫn cảm của anh, anh đã sớm bắn, cũng sớm kết thúc.

“Không ngờ Trần Tiềm còn có ngón nghề này đó.”

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm tràn đầy cổ họng, biểu cảm của Hàn Trạch gần như sụp đổ.

Đủ chưa? Còn chưa đủ.

Dịch Vũ nói: “Như vậy không khỏi có vẻ quá không công bằng. Trần Tiềm cởϊ qυầи ra, cũng cho Hàn Trạch liếʍ mày đi, có qua có lại mới là anh em tốt.”

Tần Chi Châu cười mắng: “Mịa nó, chỉ nghĩ thôi mà tao cũng thấy ghê tởm rồi, không biết Hàn Trạch có chịu được không đây.”

Dịch Vũ cười tủm tỉm.

Cô đứng bất động.

Dịch Vũ: “Sao nào? Mày còn muốn tao phải ra tay?”

Cô im lặng một hồi, liếc nhìn vẻ mặt của Hàn Trạch, nhỏ giọng nói: “Để tôi tự làm.”

Cô cẩn thận cởϊ qυầи ra, may mắn vạt áo sơ mi đủ dài, che kín phần mông cô. Cô chậm rãi đi tới trước mặt Hàn Trạch, dạng hai chân đứng hai bên đầu của anh.

Hàn Trạch tái mặt, buồn bực nhìn cô chằm chằm.

Trong lòng cô hồi hộp, từ từ ngồi xuống.

Dịch Vũ ra lệnh: “Động.”

Cô cọ xát trước sau, cảm thấy phần đỉnh của Hàn Trạch đã đâm vào huyệt nhỏ trơn trượt của mình, trong cơ thể cô rất ướt, dùng sức kẹp chặt âʍ đa͙σ, chỉ sợ có chất lỏng sẽ nhỏ xuống mặt anh.

“A... Hưʍ...”

Tần Chi Châu nhổ nước bọt, khó chịu đổi tư thế, “!@#$%$@, thằng nhóc này rêи ɾỉ làm tao cũng có phản ứng rồi này.”

Dịch Vũ chú ý thấy quần cậu ta đội lên thành lều, cười nói: “Tiểu Trần Tiềm của chúng ta lợi hại thật đấy nhá, nhanh vậy mà đã bẻ Hàn Trạch cong queo rồi.”

Tần Chi Châu cũng chú ý tới cảnh này, bị dọa sợ nhảy lùi ra sau: “Thật độc ác!”

“Không làm thì thôi đã làm thì làm tới cùng, không phải mày rất thích Hàn Trạch sao? Để lỗ mông của mày hầu hạ nó bắn ra, chắc hẳn mày cũng rất vui phải không?”

Trong mắt cô rưng rưng, gương mặt ửng hồng, nhẹ nhàng nhìn cậu ta.

Ánh mắt Dịch Vũ chợt khựng lại, không nói thêm gì nữa.

Tần Chi Châu lại hưng phấn nói: “Nghĩ mà xem! Đây là điều vô cùng nhục nhã với Hàn Trạch, lần đầu tiên lại cho một thằng con trai.”

Eo Trần Tiềm mềm nhũn cả ra, khó khăn đứng dậy.

Gương mặt Hàn Trạch kèm theo sự hoài nghi, đôi môi đỏ bừng, ngay sau đó khó thể tin nhìn cô.

Anh... Anh phát hiện rồi...

Trần Tiềm không dám nhìn thẳng vào mắt anh, để qυყ đầυ trước cửa động ướt đẫm, mạnh mẽ ngồi xuống.

Hàn Trạch thở ra, không giống khó chịu, trái lại là khuây khỏa.

Cô đau đến cả người tê dại, hàm răng run lên, còn Tần Chi Châu vẫn đang thúc giục cô cử động.

Cô cố nén đau đớn vì bị xé rách, chậm rãi lên xuống.

Dịch Vũ di chuyển vòng quanh hai người, chợt nhận ra có gì đó không đúng, cậu ta ngồi xổm người xuống, sờ vào mũi Hàn Trạch, thấy một sợi tơ bạc.

Đàn ông cũng sẽ tiết ra cái thứ này sao?

Cậu ta chợt tò mò, hai tay đặt vào mạn sườn của Trần Tiềm, kéo cô ra.

Bên dưới cô rõ ràng là cấu tạo thuộc về phái nữ.

Hai chân trắng nõn cân xứng, giữa hai chân là vùng tam giác đen thần bí, bị một cây gậy thịt thô cứng đâm vào.

Vẻ mặt Dịch Vũ chợt biến sắc, dùng sức kéo cả người kéo cô lên, côn ŧᏂịŧ “phựt” một tiếng thoát khỏi miệng huyệt.

Tần Chi Châu cũng nhận ra có điều không đúng, thô lỗ xé phần áo phía trước của cô ra, thấy có quấn băng ngực thật dày, cậu ta không nhịn được kéo ra.

Hai nhũ hoa trắng mềm tròn trịa bật ra, vẫn còn dấu vết sưng đỏ do quấn ngực siết lấy.

Dịch Vũ và Tần Chi Châu không hẹn mà cả hai cùng nắm một bên, vuốt ve.

Xúc cảm mềm mại nhẵn mịn, là thật.

Trần Tiềm khó chịu giãy giụa.

Hàn Trạch cứng đờ nằm dưới đất thở dốc.

Tần Chi Châu khϊếp sợ, chất vấn cô: “Cậu là con gái?”

Lục Quần vẫn luôn thờ ơ đứng ngoài quan sát chợt bước lên, đưa tay thăm dò vào giữa hai chân cô, lúc lấy ngón tay ra còn có vết máu dính vào: “Cô là lần đầu tiên?”

Tần Chi Châu: “Làm sao đây? Còn muốn tiếp tục không?”

Dịch Vũ lạnh lùng nhìn cậu ta, nói: “Thả cô ấy ra.”

Trần Tiềm đi qua một bên mặc quần áo, tay run khó kiềm, cô quay lưng lại, không muốn bị bọn họ phát hiện.

Tần Chi Châu căm hận đạp Hàn Trạch một cú: “Hời cho mày rồi.”

Vẻ mặt Dịch Vũ khó coi, nói với Trần Tiềm: “Cậu đi đi.”

Dừng một lát, cậu ta lại nói: “Đợi đã, nhà cậu quá xa, lát nữa bọn tôi đưa cậu về.”