Chương 35: Người Đàn Ông Không Đứng Đắn

Ngón tay Đàm Dận khẽ giật, chậm rãi nắm chặt mép bồn tắm, không nhìn ra biểu cảm gì trên gương mặt anh: “Hôm nay là ngày 25.”

“Chỉ còn năm ngày nữa thôi.” Biên Nhan từ từ thở phào.

“Anh sẽ chiết khấu cho em, 100 tệ một lần.”

“Không cần không cần, bảo bối kiếm tiền không dễ dàng, hơn nữa sự phục vụ của anh xịn sò như vậy, em không thể ăn bớt tiền bán thận của anh.” Biên Nhan tỏ vẻ thông cảm cho anh, nhịn đau nói: “Không sao đâu, em nhịn một chút là được rồi.”

Đàm Dận im lặng chốc lát, đứng dậy khỏi bồn tắm: “Tùy em.”

Nói xong, anh mở cửa, để thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi ra ngoài.

... Mông của bảo bối vừa cong vừa săn, muốn sờ quá.

Tháng sau nhất định phải sờ cho đã.

...

“Cậu biết không? Hôm qua, mới sáng sớm Tiết Ngôn đã đánh thức tớ đấy, hỏi chuyện giữa cậu và Đàm Dận.”

Tỉnh dậy, Biên Nhan phát hiện mắt mình hơi sưng, hai mí mắt cũng sưng húp, đang tìm cách giải quyết thì Ngải Lê gọi điện thoại tới.

“Gì?” Biên Nhan luống cuống chép miệng.

“Anh ta hỏi tại sao cậu quen biết Đàm Dận, tớ nói tớ giới thiệu, anh ta nghẹn luôn rồi lạnh lùng chất vấn tớ sao lại giới thiệu loại người không đứng đắn này cho cậu.

“Loại người không đứng đắn?” Đàm Dận không đứng đắn chỗ nào!

“Đoan chắc có lẽ trong mắt anh ta, bên cạnh cậu trừ anh ta ra thì tất cả giống đực khác đều không đàng hoàng.”

Biên Nhan cúi đầu nhìn ngón tay: “Anh ấy dựa vào cái gì?”

“Đúng vậy, anh ta dựa vào cái gì.” Giọng nói Ngải Lê rất khinh thường: “Anh ta có lập trường và thân phận gì, trong lòng không nghĩ tới sao?”

Biên Nhan không nói tiếp.

“Tớ nói sau cái hôm cậu bị anh ta từ chối, vì quá đau khổ nên tinh thần ngơ ngẩn đến tận mấy ngày liên tiếp, tớ phải khuyên nhủ thật lâu thì cậu mới quyết định không treo cổ trên ngọn cây của anh ta, anh ta nghe thấy rồi thì không nói gì nữa.”

Mặc dù xuất phát điểm chủ yếu là muốn đội mũ xanh cho anh ấy nhưng cũng không thể nói không đúng.

“Hồi lâu sau anh ta mới hỏi tớ, có phải cậu thích Đàm Dận không.”

“Cậu nói thế nào?”

“Tớ cảm thấy chắc đầu óc anh ta có bệnh nên cúp rồi.”

“... Không hổ là cậu.” Cô già đầu vậy rồi mà còn không dám cúp điện thoại của Tiết Ngôn đâu.

“Năm ngoái cậu và Tô Giác gây chuyện, lúc ấy anh ta rõ ràng thiên vị Tô Giác, bây giờ lại còn mời cô ta tới diễn vai nữ chính trong kịch bản của cậu, vậy đó, anh ta còn dám mặt dày quản cậu thích người khác à?”

Khi đó mỗi ngày anh và Tô Giác cùng ra cùng vào, ngại vì thân phận ngôi sao của Tô Giác và vì để tránh bị truyền thông chụp ảnh viết bậy nên cô còn bị ép phải giúp hai người họ yểm hộ rất lâu.

Ba người hẹn hò, đề tài tán gẫu của hai người họ cô không xen vào được nửa câu, trong lúc vô tình còn bị xát muối vì độ nhịp nhàng và ăn ý của hai người đó, thật sự như ngồi bàn chông.

Muốn đi nhưng không dịch chân được.

Lỡ như sau khi cô đi, họ không cố kỵ mượn sự nhiệt tình này phát triển lên giường thì làm sao đây?

Cô tự nhủ, chỉ cần không thèm để ý là được.

Nhưng thật ra cô luôn ghen tị muốn chết, nhiều lần bị bọn họ chọc tức đến đỏ mắt.

Sau này cô đã có kinh nghiệm, lúc họ tán gẫu công việc, tám chuyện cuộc sống, nói chuyện về văn địa lý thời sự chính trị, cô sẽ cắm tai nghe chơi game ở bên cạnh.

Chơi đến quên mình, bị một anh bạn trong trò chơi chọc cười nghiêng ngả.

Quả nhiên vui vẻ hơn nhiều.

Tiết Ngôn gọi cô nhiều lần cô mới ngỡ ngàng ngẩng đầu: “Hả?”

Tiết Ngôn khẽ cau mày khó ai nhận ra: “Em đang làm gì?”

“Chơi game.”

“Chơi với ai?”

“Ông xã nhan cẩu.” Đây là ID của anh bạn đó trong trò chơi.

Có lẽ là quấy nhiễu hứng thú hẹn hò của họ, không bao lâu sau Tiết Ngôn kéo cô rời đi.

Hôm sau, bởi vì lịch trình của Tô Giác, họ không còn lui tới thường xuyên nữa.

Sau đó nữa thì xảy ra chuyện kia.

“Chuyện hợp đồng bao nuôi sẽ không bị anh ấy phát hiện chứ?” Cô lo lắng lỡ Tiết Ngôn biết thì Đàm Dận sẽ bị mất bộ phim này.

“Gốc gác của Đàm Dận được công ty quản lý của anh ấy tẩy sạch bong kin kít, anh ta không tra được gì đâu.” Ngải Lê trấn an nói.

Sau lưng có bước chân từ từ tới gần, Biên Nhan ừ: “Bảo bối dậy rồi, tớ không tám với cậu nữa.”

“Chậc, đồ bạc tình.”

“Hì hì, yêu ông xã lắm lắm.”

Biên Nhan bỏ điện thoại di động xuống, xoay người muốn tặng nụ hôn chào buổi sáng ngọt ngào cho Đàm Dận, sợ anh từ chối, cô phủ đầu trước: “Em đánh răng rồi!”

Đàm Dận đứng yên tại chỗ, để mặc cô ôm cổ, kề sát mặt vào.

Môi chỉ còn thiếu một centimet nữa sẽ chạm vào, cô khó khăn lắm mới kìm chế được, ảo não nói: “Em quên mất!”

“...” Đàm Dận xấu hổ nhắm mắt lại hỏi: “Em đang gọi điện thoại cho ai đấy?”

“Ngải Lê đó, anh biết mà.”

“Em gọi cô ta là gì?”

Biên Nhan nhất thời ngượng ngùng đáp: “Con gái gọi nhau là bà xã ông xã là chuyện rất bình thường mà.”

Đàm Dận mím môi không nói câu nào.

Cô thử dò xét nói: “Nếu anh không thích thì sau này em không gọi nữa.”

Đàm Dận: “Anh không có thích hay không thích gì cả.”

“À.”

Biên Nhan nghĩ đây chỉ là chuyện vụn vặt vì vậy bỏ qua rồi.

Lúc ăn sáng, anh chợt nhớ ra điều gì, không vui nói: “Còn nữa, sao em lại ghi chú tên Ngải Lê như thế? Sửa lại bình thường đi.”

“Anh cũng biết?!” Ngải Lê vừa đỉnh vừa đáng tin, cô đặt tên cho cô ấy là —— ông xã em yêu mến nhất.

Đàm Dận lạnh lùng nhìn cô: “Lúc trước em than oán kích thước của anh với cô ấy, anh đã nhìn thấy tên đó trên điện thoại di động của em.”

Mối thù này anh rốt cuộc muốn nhớ bao lâu!

“Được rồi em đổi.” Biên Nhan nhịn: “A Dận thật sự rất nghiêm khắc.”

Cô lướt Weibo, lướt đến một ảnh chụp màn hình về một câu hỏi mà chủ topic đã đăng trong một group những câu chuyện ngắn hài hước —— có những đạo lý mà sau khi bạn mất đi người yêu thì mới biết?

Một bình luận trả lời: Thật sự có kiểu con gái.

Không cần xe, không cần nhà, không quan tâm vẻ đẹp và chiều cao của bạn.

Chỉ đơn giản là thích bạn.

Luôn sẵn lòng ở bên bạn.

Cô cảm thấy rất hay, vì vậy đã trích dẫn comment đó lên tường nhà: Thật sự có kiểu con gái.

Không cần xe, không cần nhà, không quan tâm vẻ đẹp và chiều cao của bạn.

Chỉ đơn giản là thích bạn.

Luôn sẵn lòng ở bên bạn.

Đối diện, Đàm Dận nhìn thấy bài đăng kia trên tường nhà của cô, vẻ mặt có chút vi diệu.