Chương 36: Cảnh Quay Kí©ɧ ŧìиɧ (*)

(*) ghép giữa kí©h thí©ɧ và tìиɧ ɖu͙©

Vì để theo kịp thời gian của Tô Giác, đoàn phim “Khối u ác tính” lựa chọn sẽ tiến hành lễ khai máy vào ngày 29 tháng 5. Đúng lúc đó, Tiết Ngôn kết thúc công tác điều tra và nghiên cứu trước thời hạn, trở về thành phố. Chỉ xa cách ba ngày, anh ta đã mang lại cho Biên Nhan cảm giác xa lạ hơn rất nhiều.

Ở hiện trường người người đông đúc, Tiết Ngôn liếc thấy cô nhưng lạnh lùng đứng im chốc lát, sau đó ánh mắt chuyển sang Đàm Dận bên cạnh cô, khóe môi nhếch lên cười như không.

Lần đầu tiên Biên Nhan thấy được vẻ khıêυ khí©h từ gương mặt anh ấy.

Đứng đầu của đoàn phim và các diễn viên chính đã lục tục đến đông đủ, đi đến trước bàn thắp hương bái Phật. Sau đó, đạo diễn bước lên vén tấm vải đỏ đậy máy quay phim, tuyên bố khai máy.

Cảnh quay đầu chính là cảnh thân mật. Đó là hai năm sau khi nam nữ chính cưới nhau thì đây là lần đầu tiên lên giường, còn là say rượu cưỡng đoạt. Hai diễn viên chưa quen thuộc lẫn nhau, dễ dàng diễn ra cảm giác cấm kỵ, trúc trắc.

Đạo diễn dự định lấy vài bức tạo kiểu của diễn viên cho phim trong cảnh quay này, có độ cuốn hút, có mánh lới, lại càng bắt mắt.

Dưới sự yêu cầu của Tô Giác, những ai không có phận sự trong studio đều rời khỏi, chỉ để lại ánh sáng, quay phim và đạo diễn.

Còn có Biên Nhan.

Cô mặt dày giả vờ không nghe thấy phó đạo diễn đuổi người.

Phòng ngủ chính, trên giường lớn rộng hai mét.

Đàm Dận mặc áo sơ mi trắng ướt đẫm lộ ra màu da, vạt áo mở rộng, trên trán còn có vết thương do bị nữ chính cầm đèn bàn đập vào, máu chảy không ngừng, gương mặt tuấn tú nghiêm nghị đầy buồn bực.

Nằm bên dưới anh là Tô Giác quần áo xốc xếch, dây áo nịt bị kéo rơi xuống vai, lộ ra áo ngực màu đen, run rẩy và căm hận nhìn anh chằm chằm.

Ban đầu rất thuận lợi, sự lạnh lùng tàn bạo và tính chiếm hữu, còn có tình yêu bị đè nén của Mạnh Nam Thừa, anh đều thể hiện rất tốt. Thế nhưng, đến khi anh phải làm thật, nhìn thân thể nửa trần của Tô Giác, Đàm Dận cứng cổ, không xuống miệng được.

Một hồi lâu, tư thế Tô Giác đã hơi cứng, lợi dụng góc khuất của máy quay nháy mắt với anh.

Đàm Dận cũng cau mày lại.

Đạo diễn Phương hét NG: “Đàm Dận, cậu sao thế hả? Lúc diễn thử với Biên Nhan không phải vô cùng tự nhiên thuận lợi sao? Đổi bạn diễn nữ thì không diễn được à?”

Nghe được Biên Nhan đã từng diễn thử với anh, cả người Tô Giác không được tự nhiên, đẩy Đàm Dận ra trèo xuống giường. Trợ lý bước lên cầm chăn khoác cho cô ta. “Ngại quá, đạo diễn, tôi muốn nghỉ ngơi một lát.”

“Được rồi.” Đạo diễn Phương phất tay một cái.

Mục đích của cảnh quay này chủ yếu là để thử nghiệm phản ứng hóa học giữa nam nữ chính, không thật sự trông cậy vào việc một lần sẽ qua, bây giờ nhìn lại tình thế thì không mấy lạc quan rồi.

Bên kia Tô Giác đang bàn bạc với đạo diễn, nếu không thì sắp xếp thế thân hoặc là quay riêng rồi hậu kỳ ghép lại. Một phần là do lộ da thịt quá nhiều, nam diễn viên đóng cùng khiến cô ta không thoải mái khi quay.

Đạo diễn Phương không đồng ý, trước khi nhận kịch bản nói rất hay mà, cảnh nào đích thân diễn được thì chắc chắn sẽ không ậm ờ, phút cuối cùng lại nói vậy.

Hơn nữa bộ phim này quan trọng nhất là sự chuyển biến tình cảm của nam nữ chính, có thể nói sau mỗi cảnh nóng đều rất quan trọng, anh ta đương nhiên hy vọng hai diễn viên có thể hiến thân vì nghệ thuật.

...

Biên Nhan thấy hình ảnh thân mật của bọn họ, trong lòng cũng ê ẩm khó chịu. Tuy nhiên, khi thấy anh bị đạo diễn khiển trách chất vấn, cô lại lo lắng cho bảo bối.

Cô hỏi: “Anh rất phản cảm với đóng cảnh nóng sao?”

Vào thời gian nghỉ của diễn viên, Đàm Dận dùng khăn lông trắng lau nước trên người: “Em tự sắp xếp phúc lợi cho anh, đáng tiếc anh không biết hưởng.”

Biên Nhan than thở, tự hào sờ mặt mình: “Xem ra anh chỉ thích kiểu như em thôi.”

“Em nghĩ nhiều rồi.”

“Vậy là do anh không thích kiểu như Tô Giác.”

“Anh thích kiểu nào không quan trọng.” Đàm Dận nhíu mày, “Đây là đóng phim.”

Biên Nhan chợt nổi tư tâm nhưng vẫn giả vờ suy tính cho anh: “Tô Giác đang nói chuyện với đạo diễn. Em cũng sẽ đi nói với Tiết Ngôn xem sao, cảnh quay quá lộ liễu nên dùng thế thân thì tốt hơn.”

Đàm Dận không biết nghĩ đến điều gì, bỗng cười đáp: “Được.”

Ở trường quay, Tiết Ngôn thấy cô nhưng lại vờ như không thấy. Anh ta nói với nhân viên bên cạnh mấy câu rồi cất bước đi về phía hậu trường.

Biên Nhan không nói hai lời lập tức đuổi theo.

Tiết Ngôn dừng bước, vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng thanh cao cứ như người mấy ngày trước kabedon (*) cô không phải là anh vậy: “Tìm anh có việc gì à?”

(*) ý nói đè mạnh ai vào tường, mình không dùng được từ Việt nào để thay thế nên mượn tạm từ kabedon này để diễn tả rõ được nguyên câu dài ngoằng của tác giả.

“Có chuyện, có chuyện.”

“Nói.”

“Trông tâm trạng anh không tốt lắm, có phải thời tiết quá nóng không...” Biên Nhan suy nghĩ nên vào đề thế nào.

“Không phải, nói chuyện với em mới thế đấy.”

“À.” Biên Nhan ngượng ngùng sờ mũi: “Vậy nói xong em đi liền.”

“...”

“Em muốn nói về chuyện đóng thế. Tô Giác, cô ấy...”

“Chuyện Tô Giác không cần em quan tâm.”

“... Nhưng anh nên suy nghĩ một chút.” Biên Nhan lựa lời: “Nếu không cần thế thân, Tô Giác sẽ phải đóng cảnh hơi khỏa thân với người đàn ông khác, có rất nhiều đoạn tiếp xúc tay chân thân mật, thậm chí còn phải sương sương, anh nỡ sao?”

Tiết Ngôn nghiêng đầu lạnh lùng nhìn cô, vẻ mặt khó lường: “Anh có gì không nỡ, đây là nghề nghiệp của cô ấy, cô ấy nhận bộ phim này thì nên chuẩn bị tâm lý trước.”

Anh chậm rãi nói: “Cũng bao gồm cả Đàm Dận của em.”