Chương 37: Tiết Ngôn Giận Run Cả Tay

Tiết Ngôn quả thật công tư rõ ràng, giác ngộ rất cao.

Biên Nhan thất vọng rời đi.

Cô định bụng lại đi tìm đạo diễn nói tiếp.

Vậy mà thái độ của đạo diễn Phương rất kiên quyết: “Đây không phải nên trách em sao, ai bảo em viết nhiều tình tiết nóng bỏng, dữ dội như vậy. Tiết Ngôn còn nói phải bám sát kịch bản, bám sát câu chuyện trong lòng em, cái này cái nọ đều không cho ai đổi.”

... Nói cũng đúng.

Biên Nhan bắt đầu căm giận mình, giận cái sở thích mạnh mẽ chiếm đoạt, một lời không hợp lập tức “lái xe” của mình.

Trở lại phòng nghỉ, cô đau đớn nói: “Sau này, em không bao giờ viết cảnh giường chiếu cho anh nữa!”

“Nếu như biên kịch không phải là em, anh sẽ không nhận bộ phim này.”

Cô càng nghẹn ngào.

Đàm Dận nhếch môi, đưa tay muốn xoa đầu cô. Biên Nhan xót xa giơ ví lên che, né tránh: “Tại sao em đυ.ng cái nào là phải trả tiền cái nấy, người khác thì được nhận thù lao còn được anh mạnh mẽ cho free như vậy chứ!”

“...”

Hơn 10 phút sau, hóa trang, phim trường, ánh sáng, quay phim sẵn sàng, tiếp tục quay.

Lần này Tiết Ngôn cũng ở lại, anh đang khoanh tay đứng sau máy giám sát, vẻ mặt còn nghiêm nghị hơn cả đạo diễn.

Đạo diễn Phương lại nói về cảnh quay cho hai diễn viên, nhiều lần nhấn mạnh Mạnh Nam Thừa phải bắt đầu trước, An Du phải diễn kiểu thụ động: “Vừa hay cô ghét Đàm Dận, An Du vốn cực kỳ chán ghét Mạnh Nam Thừa, luôn bị anh ta làm mấy chuyện nổi da gà kia, cô chỉ cần phản ứng theo bản năng là được rồi.”

Đạo diễn nói thẳng thắn như vậy, có thể nói là gần như không nể mặt vai nam chính, vẻ mặt của mọi người ở đây đều có chút vi diệu.

Tô Giác gật đầu, nhắm mắt lại điều chỉnh trạng thái.

“Xé quần áo của cô ấy... Véo cổ cô ấy... Chạm vào eo cô ấy... đi xuống... chạm vào đùi của cô ấy...” Chưa đầy ba phút, đạo diễn Phương thở hổn hển hô cut: “Mấy lời vừa nãy tôi căn dặn cho diễn viên nữ nghe, cậu là đàn ông con trai mà nổi da gà cái gì hả?”

Trong ống kính rõ mồn một, trên cánh tay cường tráng của Đàm Dận nổi đầy lông tơ, cực kỳ rõ ràng.

Gương mặt Tô Giác lộ vẻ khó chịu, nhanh chóng lướt nhìn Tiết Ngôn đứng cách đó không xa.

Trơ mắt nhìn người phụ nữ mình thích bị đàn ông khác đè bên dưới, đại khái là anh ấy thật sự có cái nhìn khá thoáng đối với nghề nghiệp diễn viên này, vẻ mặt gần như không có cảm xúc gì, toàn bộ quá trình đều lạnh lùng một cách dị thường.

Trái lại còn có dư sức quan sát Biên Nhan.

Khi thấy vẻ buồn bực của cô thì anh bắt đầu tức giận.

Biên Nhan thật sự không ngờ, Đàm Dận sẽ bài xích tiếp xúc thân mật với Tô Giác.

Cô nhớ tới những điều kiện bao nuôi nghiêm khắc kia của Đàm Dận, khoa trương đến nỗi nắm tay thôi mà còn phải thu tiền, mới hai mươi mấy tuổi với cả đẹp trai thế kia hơn nữa còn là xử nam...

Không thể nào...

Chạm vào ánh mắt tĩnh mịch của Tiết Ngôn, chẳng biết tại sao cảm giác bị sỉ nhục đó càng ngày càng mãnh liệt, Tô Giác không thể nhịn được nữa đẩy Đàm Dận ra: “Đạo diễn, cảnh này tôi không diễn được.”

“Cô cũng đừng nóng, lúc này biểu hiện của Đàm Dận đã tốt hơn vừa rồi rất nhiều rồi, hai ngươi quay vài lần nữa...”

Tô Giác nói: “Không được, tôi không diễn được cảnh giường chiếu với anh ta.”

“Nhất thời cô bảo tôi đi đâu tìm thế thân cho cô?” Đạo diễn Phương bị hai diễn viên không chịu phối hợp này khiến lòng đầy phiền não.

Vóc dáng của Tô Giác nổi danh trong giới, hơn nữa đôi chân kia vừa thẳng vừa trắng, là cái được fan hăng say bàn tán nhất.

Muốn chọn người có vóc dáng sánh ngang với cô ta, lại nguyện ý khỏa thân đóng thế trước ống kính cũng không dễ dàng, chắc hẳn phải tốn công sức một phen.

Tô Giác kéo kín quần áo, nhẹ nhàng nói: “Lúc nãy anh có nói, trước đó cô Biên đã diễn thử với anh ta rất tốt, thân hình của cô ấy vừa hay khá giống với tôi, đây không phải là có sẵn thế thân rồi sao.”

Gương mặt Tiết Ngôn u ám.

Đàm Dận nhíu mày.

Tô Giác liếc mắt về phía Biên Nhan, nói tiếp: “Vừa lúc đây cũng là bộ phim đầu tiên cô Biên làm biên kịch độc lập, ý nghĩa không tầm thường. Nếu có cơ hội cô ấy nên đích thân tham dự vào, tôi tin cô Biên cũng sẽ rất vui đúng chứ?”

Quả thật Biên Nhan đang suy tính tự đề cử mình, bây giờ nghe cô ta nói vậy, cũng thuận thế gật đầu: “Tôi làm được!”

“Em đang gây sự gì thế?” Giọng điệu của Tiết Ngôn lạnh đến nỗi có thể rét chết người: “Em là một cô gái trong sạch mà dám đóng khỏa thân thay cho nữ diễn viên phim cấp 3? Để cho hơn ngàn hơn tỷ con người xem ngực xem chân của em trước màn ảnh rộng sao?”

Tô Giác xanh cả mặt. Qua lời nói của anh, cô ta nghe được một ý nghĩa vô cùng tiêu cực, nữ diễn viên phim cấp 3, anh ấy nhìn nhận mình như thế sao?

Đạo diễn Phương cũng đang suy xét: “Ừ, ngoại hình Nhan Nhan đóng thế cho Tô Giác thật không thành vấn đề.”

Hơn nữa rõ ràng Đàm Dận có cảm giác với cô hơn.

Tiết Ngôn giận run cả tay, ném bình nước khoáng đã uống được một miếng xuống đất, “bộp”, nước văng tung tóe đầy đất, dọa đạo diễn Phương sợ tới mức run rẩy.