Chương 43: Bảo Bối, Anh Nghe Em Giải Thích!

“Cậu đang nói cậu đấy à...” Biên Nhan vừa chỉ kịp nói được một nửa, Đàm Dận đã dùng một cánh tay tóm lấy người, mắt chứa ý cảnh cáo.

Anh khẽ mỉm cười: “Bao nuôi? Em muốn bao nuôi ai?”

Biên Nhan vừa mới chuẩn bị phủ nhận ngay tắp lự “Em không phải, em không có, đừng nói bậy nha” thì Trang Yến đã giải vây: “Tôi nói đùa thôi.”

Đàm Dận nhếch môi nhìn cậu ta.

Mặt trời dần dần chìm xuống phía tây, đạo diễn tuyên bố kết thúc công việc, bộ phận hậu cần thông báo cho mọi người cơm đặt ở quán ăn gần đây đã được mang tới, các diễn viên lần lượt xếp hàng nhận cơm.

Trừ cơm của Tô Giác là do trợ lý của cô ta đặt riêng ra thì tất cả những người khác đều ăn giống nhau, một mặn và ba chay, mùi hương thoang thoảng trong không khí.

Biên Nhan ăn khá ít, một phần cơm thế này hơi nhiều với cô, ăn vài miếng thì rầu rĩ ngồi nhìn đồ ăn thừa. Đàm Dận không nói một lời cầm lấy ăn nốt.

Bảo bối không hề ghét bỏ nước miếng của cô!

Thế nhưng một người ăn tận hai hộp cơm, bảo bối béo phì thì sao đây?

Cô chìa ngón tay ra chọc chọc vào bụng anh, phát hiện vẫn rất săn chắc thì mới yên tâm.

Đàm Dận bắt được ngón tay của cô, nhắm mắt lại: “Đừng sờ lung tung.”

Vào ban đêm, người của đoàn phim vào ở khách sạn mà tổ chức khai thác cảnh quan đã sắp xếp. Biên Nhan nhìn ông trăng sáng vằng vặc ngoài cửa sổ, sâu sắc cảm thấy tịch mịch khó chịu.

Núi không đến với cô, vậy cô đành phải đến chỗ núi vậy.

Biên Nhan mặc cái đầm slip dress tơ tằm cực kỳ quyến rũ, khoác thêm một cái áo bên ngoài, lại xịt thêm nước hoa đầy nữ tính, rón ra rón rén đi ra ngoài chuẩn bị lén chạy vào phòng Đàm Dận.

Đến cửa phòng của anh, Biên Nhan hưng phấn, cửa không khóa, không phải đang chờ cô đi vào trong sao?

Phòng tắm vang lên tiếng nước chảy róc rách, Biên Nhan đá văng dép, giẫm lên tấm thảm mềm mại nhảy ù xuống giường lớn.

Không bao lâu sau, một người đàn ông với cánh tay trần ướt sũng đi ra khỏi phòng tắm, thấy cô thì chợt tỏ vẻ bất ngờ hỏi: “Sao chị lại ở phòng tôi?”

“Cậu cậu cậu, phòng cậu ư?” Biên Nhan bỗng đỏ mặt lên, tuyệt vọng bò xuống khỏi giường.

“Chị muốn quy tắc ngầm với tôi sao?” Mắt Trang Yến như mỉm cười quan sát quần áo của cô.

“Không không không...” Chân trần của Biên Nhan vòng qua cậu ta, vội vàng muốn lao ra khỏi cửa nhưng bị tay cậu ta giữ được và kéo lại.

Trang Yến kề sát vào cô, cố ý chặn cô giữa cơ ngực của cậu ta và vách tường, trên người cậu ta tản ra hơi nước mập mờ: “Không hỏi ý kiến của tôi à? Nói không chừng tôi sẽ đồng ý đấy.”

Biên Nhan cả kinh: “Cậu không có tiết tháo như vậy sao?!”

Cậu ta buông tay: “Trước khi đi lên con đường này thì tôi đã có chuẩn bị tâm lý rồi.”

“Không phải cậu đã nói sẽ kiên định với nghiệp diễn sao?!”

“Sau tối nay tiếp tục kiên định vẫn kịp.”

Trong lòng Biên Nhan hơi thấp thỏm, lập tức ra vẻ đoan chính giáo dục cậu ta: “Tuổi trẻ đừng nên nghĩ tới mấy thứ đường ngang ngõ tắt này... Trau dồi tốt kỹ năng diễn xuất, tiền đồ sẽ rộng mở thôi.”

Trang Yến huých vào chóp mũi cô: “Nhưng nếu không đi đường ngang ngõ tắt, sao biên kịch đại nhân chịu đồng ý giúp tôi cắt cảnh gay sắc tình kia?”

Chàng trai! Rốt cuộc cậu có bao nhiêu oán niệm với cảnh gay đấy vậy hả?!

“Cốc cốc.” Có người gõ cửa.

Trang Yến cúi đầu nhìn cô: “Trốn cho kỹ vào.”

Nói xong, cậu ta cất bước đi đến cửa.

Biên Nhan vốn muốn tìm một chỗ trốn để tránh hiềm nghi nhưng khi cô nhìn thấy người ngoài cửa thì lập tức không muốn trốn nữa.

Đến khi cô thấy rõ vẻ mặt của người đó, cô lại hối hận vì sao mình không chịu trốn chứ.

Người kia mỉm cười.

“Quả thật em đang ở đây.”

Đàm Dận như xách gà con tóm lấy cô từ chỗ Trang Yến mang vào phòng của mình, sau đó ném cô lên giường không thương tiếc.

Ai mà biết Trang Yến sẽ ở đối diện anh chứ?

Tiếng đóng cửa nặng nề như dội vào tim cô, Biên Nhan yếu ớt túm chặt đầm: “Bảo bối, anh nghe em giải thích!”

“Được, anh nghe đây.” Đàm Dận ung dung cởi đồng hồ trên cổ tay xuống, khoanh tay nhìn cô.

“Ờm...” Anh đồng ý mau lẹ vậy làm Biên Nhan bất chợt quên mất nên nói thế nào.

Đàm Dận cười lạnh.

Theo bản năng, Biên Nhan khẽ run rẩy: “Bảo bối...”

“Nhanh thế đã chán anh rồi à? Em muốn bao nuôi người mới hả?” Đàm Dận càng nói giọng càng âm u: “Còn chủ động chạy qua phòng người ta cơ đấy?”

Sao thế được? Cô làm gì có tiền đâu!