Chương 47: Lời Cảnh Cáo Của Tiết Ngôn

Sự rộng lượng trong lời anh nói ám chỉ điều gì đây? Là lần đó Chu Hiểu Văn tạo ra chuyện bất trắc để hãm hại cô ở câu lạc bộ leo núi nhưng cô lại không oán trách gì; tự cô đồng ý cho cô ta thuê khu biệt thự cao cấp có sân vườn và hồ bơi kia với giá 500 tệ, ngoài ra cô còn không ngại chuyện Chu Hiểu Văn từng giành đàn ông với cô?

Bất kể xem xét ở phương diện nào, Biên Nhan cũng cảm thấy mình quá rộng lượng rồi.

Trước khi cúp máy, dường như Tiết Ngôn chịu đựng hồi lâu mới nói: “Còn nữa, đừng tưởng rằng anh không ở đó thì em có thể... làm xằng làm bậy với tên kia. Anh sẽ cho người quan sát em, nếu em làm chuyện gì quá đáng thì anh không bảo đảm mình sẽ không mách ba đâu đấy.”

Biên Nhan tức giận để điện thoại di động xuống, ngay cả loại thủ đoạn mách phụ huynh này cũng dùng, Tiết Ngôn không cảm thấy mất mặt sao?!

“Bảo bối hôm nay chúng diễn đàng hoàng theo chỉ thị của đạo diễn thôi, đừng kéo ‘cậu bé’ ra nữa.”

“Em sợ Tiết Ngôn biết à?” Giọng điệu Đàm Dận lạnh lùng.

“Em sợ anh mệt thôi.” Tối hôm qua quá đuối rồi, cô mệt không chịu được, anh có còn cần quả thận kia hay không đây hả!

“Ha ha.”

...

Buổi sáng, mọi người trong đoàn phim ăn buffet ở đại sảnh khách sạn, thu dọn một chốc rồi chuẩn bị bắt đầu làm việc.

Nhắc đến cũng khá hoang đường, cảnh quay dã chiến ướŧ áŧ lộ liễu này diễn ra ban ngày, không có màn đêm đen nhánh che dấu, thậm chí còn không được làm trong vị trí bí mật gì cơ. Mạnh Nam Thừa chẳng đoái hoài đến việc tϊиɧ ŧяùиɠ lên não, giữa ban ngày giẫm nát tôn nghiêm của nữ chính dưới lòng bàn chân. Thế nhưng buồn cười thay, sau khi bị phát hiện thì người phải gánh chịu hết thảy mọi rủi ro cũng chỉ có cô mà thôi.

Đối với một người đàn ông, quá lắm chỉ mang tiếng phong lưu, huống chi Mạnh Nam Thừa lăng nhăng có tiếng, hoàn toàn không quan tâm đến những điều này.

Sau đó cả người An Du bê bết, trên làn da trắng như tuyết trừ dấu hôn xanh tím ra, còn bị nhánh cây, đá sỏi cọ vào vết thương làm rướm máu. Khóe mắt cô ngấn lệ, gương mặt hồng rực một cách không bình thường, tay run rẩy uống thuốc tránh thai khẩn cấp trước mặt nam chính.

Mạnh Nam Thừa khoan thai đeo thắt lưng, lúc đứng lên còn phủi cỏ dại và lá khô dính trên người, trong giây lát anh lại hóa thân thành một tinh anh cao cấp áo mũ chỉnh tề. Anh cười lạnh nhạt: “Ngay cả thuốc tránh thai cũng kè kè trong người, có phải cô đã sớm dự định sẽ lên giường với tôi không đấy? Nếu thích bị tôi chơi như vậy thì vừa rồi giả vờ trinh tiết liệt nữ cho ai xem hả?”

An Du phải cố nhiều lần mới cài được áo ngực, sau đó nhặt qυầи ɭóŧ bị vo thành cục của mình từ dưới đất lên.

Mạnh Nam Thừa nhìn ngón tay xanh nhạt của cô, yết hầu chợt thấy khô khan.

Cô nhìn anh nói với giọng điệu thấp và nhẹ: “Bởi vì phía sau tôi là một tên tội phạm chỉ biết cưỡиɠ ɧϊếp người khác.”

“Cắt! Qua.” Đạo diễn Phương hài lòng nhìn hình ảnh trong camera: “Diễn không tệ.”

Hai người này trừ cảnh giường chiếu không tạo được hiệu ứng gì ra thì những phương diện khác đều phối hợp khá ăn ý. Hơn nữa Đàm Dận này càng khiến anh ta có cảm giác như nhặt được bảo vật vậy. Đây là diễn viên trời sinh, bản lĩnh thoại phim tốt một cách không ngờ.

“Cô Tô đi nghỉ ngơi đi, bây giờ chúng tôi sẽ quay cảnh Đàm Dận vật lộn với Nhan Nhan.”

Nghe từ “vật lộn” này, khóe môi Tô Giác cười lên khó hiểu. Cách đó không xa, Biên Nhan mặc quần áo giống cô ta như đúc đang đi qua bên này.

Gặp thoáng qua thì Biên Nhan nghe cô ta cố ý đè thấp giọng: “Lần này tôi sẽ đứng đây quan sát đấy nhá.”

Ô hô.

Không chỉ có cô đâu, Trang Yến cũng sẽ đến xem đấy.

Vừa rồi ở phòng hóa trang, Trang Yến ngồi ở chỗ gần sát bên cô.

Sau pha “phản lưới nhà” tối hôm qua, bây giờ khi đối diện với Trang Yến, cô vẫn hơi lúng túng.

Hơn nữa nhìn qua gương, cô thấy cậu ta đang quan sát dấu hôn trên cổ mình thì tay chân Biên Nhan càng thêm lúng túng không biết phải để đâu cho đúng.

Có lẽ cậu ta đã đoán được sơ sơ mối quan hệ giữa cô và Đàm Dận rồi.

Trang Yến khẽ mỉm cười: “Đây là do hóa trang à?”

Sống lưng Biên Nhan cứng đờ, đôi tai đỏ ửng.

Thợ trang điểm: “??!”

Khứu giác nghề nghiệp nói cho cô ta biết lúc này nên im miệng.

Sau đó cô nghe Trang Yến nói: “Vậy hai người sắp quay cảnh ấy à, tôi đứng bên ngoài quan sát học tập được không?”

Vẻ mặt của Biên Nhan rất phức tạp: “Cảnh thế này... mà cậu cũng cần học tập cơ à?”

Trang Yến vẫn mỉm cười: “Hiếm khi gặp được một case như vậy mà.” Anh nháy mắt vài cái: “Có muốn suy xét thêm một đoạn cho tôi và nữ chính không?”