Chương 49: Xem Đến Cứng (H)

Đàm Dận đè cô vào thân cây, hai người quấn lấy nhau gần như sắp lăn ra đất. Anh bị kí©h thí©ɧ nảy sinh tức giận, đè chặt đôi chân đang quẫy đạp lung tung của cô, nhanh chóng cởi chiếc quần dài, rồi cởi giày của cô ra.

Bảo bối mạnh thật đấy, quả thật khiến cô cảm thấy khủng hoảng hệt như đang bị cưỡng bức vậy.

Biên Nhan hít sâu một hơi, xoay người muốn trốn, bị anh tóm lấy cổ chân mạnh mẽ kéo về.

Đàm Dận khẽ cau mày.

Mông của cô mượt mà đẫy đà, làn da trắng sáng, bên dưới chỉ còn dư một cái qυầи ɭóŧ mỏng che kín chỗ kia.

Nếu mạnh hơn tí nữa, anh lo cô sẽ bị thấy hết mất.

Cả người Đàm Dận che chắn người cô, hung mãnh trấn áp hết tất cả giãy giụa của cô, bàn tay lướt lên bắp đùi trơn mịn hướng thẳng đến chỗ kín của cô.

Âm hạch truyền đến kɧoáı ©ảʍ sâu sắc, ngón tay của anh xoa nhẹ miệng huyệt, sự kí©h thí©ɧ đầy tê dại và căng tràn này rất chân thật. Ở dưới người anh, chân Biên Nhan co giật xoắn vào nhau, hầu như không cần phải tạo ra quá nhiều phản ứng.

Thế nhưng từ góc độ và vị trí máy quay, Đàm Dận dùng phần lưng chặn lại nửa người của cô nên chỉ có thể nhìn thấy đôi chân thon dài xinh đẹp của Biên Nhan khẽ run, ngón chân bóng loáng đáng yêu cũng phải cuộn lại.

Dù gì cũng là em gái bảo bối của Tiết Ngôn, không thể nào bắt cô lộ hết được, để vậy cũng không ảnh hưởng đến hiệu quả ống kính, tạo cho người xem nhiều không gian hơn để tưởng tượng.

Đạo diễn Phương không nói gì.

Đàm Dận kéo áo ngực ra, há miệng ngậm viên trái cây màu đỏ mềm mại sợ người lạ kia, đầu lông mày của anh nhíu lại với vẻ hung ác, miệng không nể nang ai, tức giận cắn lấy cô.

Biên Nhan đau đến mức phải khóc nấc lên, mỗi lần lên giường đều bị cắn, quay phim cũng bị cắn, anh thuộc họ nhà sói sao?

Cô đang suy nghĩ xem sau này phải cấm hành vi cố ý trả thù bất lương này của anh thế nào thì chiếc lưỡi nóng rực đã lượn quanh đầu nhũ của cô, dịu dàng liếʍ mυ"ŧ.

Đầu nhũ bị cắn càng nhạy cảm gấp bội, trở nên tê dại. Biên Nhan thoải mái rưng rưng nước mắt.

Sau này bảo bối có thể dịu dàng như thế là tốt.

“Nhan Nhan đẩy vai cậu ấy... Đúng, mạnh một chút, cứ đẩy đi không sao đâu, dù sao em cũng đẩy không nổi.” Đạo diễn Phương nhìn chằm chằm camera quan sát: “Đàm Dận, cậu mở chân em ấy ra, nhấn eo xuống một tí, phải thể hiện được tư thế đi vào đấy.”

Còn chưa kịp tiêu hóa câu nói của đạo diễn Phương, bỗng một miếng thịt cứng ngắc đâm vào hoa huyệt, gương mặt Biên Nhan ửng đỏ sau đó quay đi.

Đàm Dận mới vừa kéo qυầи ɭóŧ của cô xuống rồi.

Vòng eo gầy và mạnh của anh khẽ lên xuống, Biên Nhan nhớ lại đêm hôm qua, cây gậy thịt sung sức và dũng mãnh kia cứ ra vào cơ thể cô không biết mệt, trên âm mao dính dâʍ ɖị©ɧ mà cô chảy ra, hai cái túi bên dưới cứ lắc lư, trông vừa phóng túng vừa hơi bỉ ổi.

Cô miệng đắng lưỡi khô níu lấy áo của anh, lại, lại muốn rồi phải không...

Đàm Dận cúi đầu hôn cô.

“Ưʍ...” Ngực Biên Nhan căng đầy. Cô nhạy cảm hừ nhẹ.

Khi môi anh dời đi, cô chợt nhớ tới điều gì, vội vàng nghiêng đầu nhìn thử, phát hiện quả nhiên Trang Yến vẫn đang đứng ở đó.

Vẻ mặt của cậu ta trông hơi mất tự nhiên.

Tầm mắt cô không hiểu sao lại chuyển đến giữa hai chân cậu ta, dáng cậu ta khá cao, mặc quần jeans xanh biển, thế nhưng chỗ kín lại đang độn lên thật to.

Biên Nhan giật mình trợn to hai mắt.

Trang Yến nhận thấy được ánh nhìn chăm chú của cô, gương mặt tuấn tú thoáng bối rối, cúi đầu.

Này...

Quá...

Cô không biết nói gì tiếp nữa rồi.

Mãi đến khi đạo diễn kêu cắt, Đàm Dận mệt mỏi nằm sấp trên người cô, nhắm hai mắt bình ổn lại hơi thở của mình.

Trợ lý lấy chăn đắp lên cơ thể hai người, Biên Nhan len lén lấy tay nắm vào thử, quả nhiên đã cương cứng ngẩng đầu, hèn gì mặt anh nóng vậy.

Đàm Dận hung tợn lườm cô sắc lẹm, gạt tấm chăn khỏi lưng tiếp đó bọc cả người và tay vào chăn, sau đó ôm ngang lên, đi thẳng vào phòng nghỉ dành cho diễn viên.

“Bảo bối, họ vẫn đang nhìn chúng ta kìa, anh thả em xuống đi.”

“Cứ cho bọn họ nhìn.”

Biên Nhan cố ý liếc nhìn lại, vừa nãy Trang Yến còn đứng ở sân, bây giờ đã không thấy đâu nữa.

Sau khi cảnh quay hoàn thành, Tô Giác thong thả rời đi. Cô ta nhìn tấm hình chụp trong điện thoại, ngón tay dừng một lúc ở nút gửi đi.

Đứng ở vị trí của mình, cô ta nhìn thấy rõ mọi thứ.

Gần tới trưa, nhiệt độ bên ngoài đã nóng đến không thể đứng nổi bằng chân luôn rồi. Nhân viên phụ trách bối cảnh phải giăng nắng đến nỗi mồ hôi đầm đìa nhưng vẫn phải quay tiếp, công việc chuẩn bị vẫn phải tiếp tục được làm.

Người đại diện biết cách giao tiếp kia của Trang Yến lại mua đồ uống lạnh mời mọi người, cùng hai trợ lý cầm túi nilon lần lượt phát cho nhân viên làm việc và các diễn viên phụ. Biên Nhan hoài nghi anh ta đã dọn sạch tủ lạnh của siêu thị rồi.

Trang Yến do dự một hồi, cầm một cây kem Magnum đi tới chỗ cô.

Biên Nhan đang ngồi trên ghế nhựa dưới ô để che nắng, nóng đến mức đang tính cởi hết đồ rồi tròng cái áo hai dây lên cho xong, nhìn thấy cậu ta tới thì lại mặc vào.

Cậu ta hơi mím môi: “Ăn không?”

Biên Nhan nghĩ đến chocolate đã cảm thấy ngán đến tận họng: “Không ăn đâu.”

Trang Yến trông có vẻ buồn bã, quay người đi mất.

Biên Nhan: “Ô hay...”

Cô quả thật đang kiêng đồ ngọt mà.

Suốt cả ngày, Trang Yến đều đang vô tình hay cố ý tránh mặt cô, lúc nghỉ ngơi cũng không tới tìm cô nói chuyện.

Trước đó còn đùa cợt các kiểu, hóa ra là chàng ngây thơ à.

Ngày mai quay thêm một cảnh dưới nước thì có thể trở về thành phố rồi.