Chương 1: Ung thư phổi giai đoạn đầu

Giữa hè tháng sáu, thời tiết cuối cùng cũng thoát ra khỏi vòng luẩn quẩn chợt ấm chợt lạnh, sáng sớm vừa qua nhiệt độ đã đạt tới hai mươi ba độ.

Đường phố bị nắng gắt thiêu đốt không một bóng người, chỉ có xe buýt theo thông lệ dừng lại, mang theo tiếng chậm rãi mở cửa xe... Cũng không có ai. Tài xế tập mãi thành thói quen, lại chậm rãi đóng cửa lại, chậm rãi rời khỏi trạm.

Cả chiếc xe chỉ có một thanh niên mặc áo màu trắng. Cậu thoạt nhìn tuổi cũng không lớn lắm, cơ thể đơn bạc gầy gò tựa vào vị trí cạnh cửa sổ, đôi mắt nửa tỉnh nửa mê, mơ hồ có thể thấy được màu xanh đen nhạt dưới lông mi.

Giống như một tên nhóc không làm việc đàng hoàng, thức đêm phản nghịch.

Trong xe bắt đầu thông báo địa điểm trạm dừng tiếp theo. Khi giọng nữ máy móc lạnh như băng chậm rãi đọc ra tên bệnh viện trung tâm, thanh niên đột nhiên ngước mắt, từ từ đứng dậy.

Đích đến của cậu là bệnh viện.

Đến nhận kết quả khám bệnh.

Hôm nay là thứ ba, không thuộc vào ngày nghỉ của bệnh viện, tuy rằng bận rộn, nhưng cũng sẽ không quá mức chật chội. Lúc Giản Thu Nhiên bước vào phòng khám, phía trước chỉ có ba bệnh nhân đang xếp hàng.

Bác sĩ mặt chữ Quốc nghiêm túc nhìn chăm chú, hẳn là do thường xuyên nhíu mày nên nếp nhăn giữa hai lông mày của ông khá sâu. Ông đang nói với bệnh nhân: “Tỷ lệ tử vong của loại bệnh này tuy cao, nhưng dù có một đường sống chúng ta cũng phải nắm chắc, nên tích cực sinh hoạt phối hợp với trị liệu…”

Giản Thu Nhiên thu hồi tầm mắt, hơi cụp mi.

Loại lời nói khích lệ lòng người này đại khái ông đã lặp lại ba lần, cuối cùng cũng đến phiên cậu.

Bác sĩ đẩy mắt kính, lại nhìn cậu: “Giản Thu Nhiên?”

“Vâng.”

“Cậu còn nhỏ như vậy, sao không gọi cha mẹ đi cùng?”

“Tôi đã trưởng thành rồi, có chuyện gì ngài cứ nói thẳng.”

Nhìn tính cách bình tĩnh của cậu, bác sĩ do dự không biết phải làm sao nên đẩy kết quả khám bệnh cho cậu: “Cậu đã được kiểm tra ra bệnh ung thư phổi giai đoạn đầu.”

Tờ giấy trắng như tuyết phản chiếu ánh sáng ngoài cửa sổ có chút chói mắt, hô hấp của cậu thanh niên hơi dừng lại, sau một lúc lâu mới ồ một tiếng.

Bác sĩ từng nhìn thấy người bệnh khϊếp sợ, bối rối, không thể tin cùng tuyệt vọng, khi nhìn thấy kết quả khám bệnh của mình nhưng đây vẫn là lần đầu tiên ông thấy ai bình tĩnh như vậy... Bình tĩnh khiến cho người ta không biết nên an ủi như thế nào.