Chương 1: Đoan Diệu năm thứ mười

Đoan Diệu năm thứ mười mùa đông, tuyết bay dày đặc.

Khi năm mới đang đến gần, bá tánh ở thủ đô Hạo Kinh đã bắt đầu thu dọn gian hàng của mình và trở về nhà sớm.

Xe ngựa từ Bắc Cương trở về đã để lại hai vết tích thật sâu dưới lớp tuyết mỏng, không bao lâu sau, cỗ xe ngựa chẳng mấy đắt tiền cùng tinh xảo được vén một góc màn che lên, từ bên trong có thể nhìn thấy người bên trong có dung mạo rất thanh tú.

Nam nhân bên trong khôi ngô tuấn tú, mặt mày bắt mắt, mặc dù vẻ mặt còn có chút mệt mỏi nhưng vẫn vội vàng chạy về nhà, chính là tốt nhất.

Nếu là bá tánh nhìn thấy cũng không thiếu được vài tiếng cảm thán, người này của năm năm trước liên tục đoạt được các giải thi Hương, thi Hội, thi Đình sau đó lại liên tiếp giành được các chức Giải Nguyên, Hội Nguyên, Trạng Nguyên, ngắn ngủi năm năm, năm đó Trạng Nguyên lang đã được xếp vào chức quan Thừa Tướng trong triều, chỉ dưới một người trên vạn người.

Nhưng bức màn nhanh chóng bị người bên ngoài kéo xuống, giá mã tương hành, là người phụng dưỡng bên người chủ nhân, lời nói của Tống Độ chứa đầy sựu quan tâm: "Đại nhân, trời lạnh, gió thổi qua sẽ dễ bị nhiễm lạnh."

"Không sao!"

Dung Mộ vẫn không nhịn được lại xốc màn lên lần nữa.

Ba tháng không về Hạo Kinh, hết thảy tựa hồ như chưa từng thay đổi.

Nhìn thấy tuyết bên ngoài đã được sơ tán kha khá, Dung Mộ vẫn như cũ ho ra máu liên tục, hy vọng sống của y cũng giảm đi rất nhiều. Thân thể y vốn không tốt, trước đây ở Hạo Kinh, bệnh ho ra máu của y đã đỡ đi rất nhiều, nhưng khi đến Bắc Cương thì thiếu gạo, thiếu củi, dù cho có làm thừa tướng một nước cũng không tránh khỏi phải chịu một số bất bình.

Vì vậy vấn đề ho ra máu lại tái phát.

Tống Độ liếc nhìn chiếc khăn trắng của y đang dùng che đi máu, trong lòng lại lo lắng: "Chủ tử, cẩn thận một chút. Lần này về phải tìm thái y thật giỏi khám lại thân thể, ở nơi Bắc Cương đó không có đại phu, người đừng suy nghĩ nhiều."

Dung Mộ sợ nhất chính là sự quan tâm của những người xung quanh, từ nhỏ y đã khổ, người khác quan tâm cho y một chút cũng khiến y phải lo âu. Lúc này, Dung Mộ nghe vậy cũng chỉ cười cười, sau đó y cũng thuận theo Tống Độ, Dung Mộ kéo rèm lại, nhưng giọng nói đứt quãng vẫn truyền ra từ xe ngựa:

"A Độ, vẫn nên cho xe ngựa đi nhanh hơn đi."

Tống Độ lẩm bẩm ra tiếng: "Đại nhân, hay là chúng ta để ngày mai tiến cung đi, hiện tại trời đã tối rồi."

"Đi đến hoàng cung, ta đã ba tháng không thấy Sở Ngự ... Bệ Hạ rồ, hồi kinh cũng nên báo cáo lại lại nhiệm vụ."

Tống Độ làm bộ không nghe thấy chủ tử của mình vừa nhắc đến tên húy của bệ hạ, đại khái cũng chỉ có mình chủ tử của hắn là dám gọi tên húy của bệ hạ.

Nhưng cuối cùng vẫn phảu chiều theo ý chủ tử, nếu hôm nay y không thấy được bệ hạ, phỏng chừng là trằn trọc không ngủ được.

Trong lòng Tống Độ không khỏi thở dài, hai chân kẹp ngựa, làm cho con ngựa tăng tốc độ.

Nghe thấy tiếng ngựa phi quả thật có nhanh hơn, trong lòng Dung Mộ cũng kiên định hơn một chút.

Y không phải không biết Tống Độ bất mãn, nhưng dù cho người hầu có đối đãi với hắn như thế nào, Dung Mộ vẫn sẽ thản nhiên nói nhỏ nhẹ, giống như hết thảy mọi thứ dều không thể để lại dấu vết trong lòng y.

Muốn gặp hắn...

Muốn gặp hắn...

Lúc này, khóe mắt Dung Mộ hơi cong cong lên, trong mắt tràn ngập ánh sáng mong chờ.

Y quả thật là có chút vội vàng tiến cung đi, trong lòng có ái mộ người đó, lại phải rời đi tận mấy tháng, nỗi nhớ trong lòng Dung Mộ sớm đã trải rộng như một mặt tuyết trắng ở Bắc Cương, hận không thể bay tới Hạo Kinh.

Y vẫn còn nhớ lúc y rời đi, trời giống như đã chớm thu, hoa mùa thu ở Hạo Kinh nở rộ khắp nơi, lúc đó hoàng thượng sẽ ân cần nói với y chờ ngươi trở về.

Mà bất quá bây giờ y đã tăng tốc nhanh hơn thời gian dự định về sớm hơn.

Đoan Diệu năm đầu đến Đoan Diệu mười năm.

Đã gần mười năm.

Nghĩ đến năm nay lại có thể trải qua cùng Sở Ngự Hành, trái tim Dung Mộ tràn ngập ngọt ngào cùng mong chờ, vị máu tươi trong cổ họng cũng đã được một ngụm trà gột rửa sạch sẽ.

Bên ngoài Hoàng Cung.

Bầu trời bây giờ đã tối nhưng tuyết rơi lại càng nhiều hơn, lớn đến mức có thể coi đây là trận tuyết lớn nhất ở Hạo Kinh trong nhiều năm qua.

Mà bên ngoài lại đang rơi xuống từng tầng từng tầng đá tuyết ở cổng vòm thượng, ô mai như ẩn như hiện dưới trời tuyết, nhưng hương thơm không hề giảm đi, hương thơm nồng nàn quyện với thanh âm ướŧ áŧ trong điện khiến cho tiểu thái giám bên ngoài nớm nớp lo sợ.

Tiểu Tuyên Tử vừa rồi đã được triệu đến để hầu hạ hoàng thượng.

Người khác đều khinh thường vị trí của hắn ta, nhưng khi hắn ta ở gần rồng, người khác đều chỉ cầu bản thân đừng nên ở đây.

Hậu cung của bệ ha có 3000 giai lệ, làm sao lại có thể nhớ thương một mình hắn ta chứ.

Tiếng động bên trong đại điện lại càng lớn hơn, Tiểu Huyên Tử không khỏi vội ôm chặt đầu và tai của mình hơn.

Khi Đại thái giám Hỉ công công nhìn thấy biểu hiện này, ông liền ném cho tiểu thái giám bên cạnh mình một cái nhìn sắc bén.

Là một lão nhân ở trong cung, dường như đã quá quen với sự hoang đường bên trong đại điện, thậm chí còn ước chừng được thời gian của bệ hạ mà lo chu toàn mọi thứ xong xuôi.

Mười lăm phút sau, bên trong đại điện rốt cục cũng đã yên lặng hơn, bên ngoài truyền đến những bước chân hướng vào trong mà đi nhịp nhàng.

Hỉ công công lập tức đứng thẳng lưng, Tiểu Huyền Tử cũng háo hức làm theo.

Cánh cửa đại điện khẽ mở, mùi hương của sự hoan ái ập đến.

Bên khung cửa xuất hiện một khuôn mặt hết sức lộng lẫy, chủ nhân của khuôn mặt đó chính là Văn Lật, người được hoàng thượng yêu thích và sủng ái gần đây, còn được phong là "Lật Quý Nhân."

Nghe nói người này là do Bệ Hạ đi Thiên Lan Thư Viện vô tình gặp được.

Bệ Hạ vừa liếc mắt đã nhìn trúng gương mặt này, sau đó liền mang về trong cung nuôi dưỡng.

Dưỡng một thời gian liền được phong thành quý nhân.

Còn được thánh sủng hai tháng liền.

Người này đích thực là được hưởng vận phần sủng ái, đương kim Bệ Hạ không thích nữ sắc, nhưng nam nhân có nhan sắc đẹp trong cung cũng rất ít, nhưng qua mười mấy năm, người hầu hầu hạ mới biết chuyện.

Rốt cuộc Bệ Hạ cũng không triệu phi tần thị tẩm mà là Thừa Tướng, cứ ba ngày năm đêm lại ở trong cung. Tuy nhiên, Bệ hạ ban đầu vẫn luôn chỉ có Thừa Tướng bên cạnh, vốn không xuất hiện người mới.

Hỉ công công, không khỏi đánh giá người này thăng tiến lên đến quý nhân, vị trước mắt này và Đại nhân hoàn bất đồng, nếu nói Lật Quý Nhân là diễm lệ như hoa, thì Thừa Tướng chính là cây tre, trúc bằng xương.

Căn bản không thể nói thiên về ai hơn, nhưng Dung đại nhân đi mới có ba tháng mà Bệ Hạ liền tìm nam sủng mới, Hỉ công công không khỏi thở dài.

Dù sao cũng bao nhiêu năm tình cảm không thể so với tân khai hoa sủng được, trong tẩm cung bệ hạ, trừ bỏ Thừa Tướng đại nhân ra, người bên ngoài căn bản không có cơ hội vào ở, vị Lật quý nhân hiện tại cũng đã rất được ưu ái ở trong đó.

Bất quá ở trong cung phải có mắt nhìn, ai được sủng ái thì phải thận trọng với người đó.

HỈ công công cũng không cần nhiều phải nhiều lời với vị quý nhân nà, một gương mặt già cũng đã chất đầy ý cười sủng nịnh, động tác trên tay cũng cực nhanh, một tay phủi bụi trên mông Tiểu Huyên Tử, vẻ mặt lộ rõ việc bất mãn: "Còn không mau đi chuẩn bị nước ấm, trong nước còn phải thêm chút dược liệu.

Sau đó, Hỉ công công cười cười còn đang muốn nói với tiểu chủ tử trước mặt, liền nhìn thấy mắt Văn Lật hơi hơi hồng lên, cánh cửa đột nhiên mở to ra.

Ngay cả gió ở bên ngoài cũng thổi to, Văn Lật liền khoác một chiếc áo choàng đỏ tươi cứ vậy mà đi ra, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy những dấu vết hoan ái ửng hồng trên người hắn ta.

Bước chân tê dại của Tiểu Huyên Tử cũng dừng lại, hai mắt mở to, vươn ngón tay đỏ bừng chỉ về phía sau: "Công công.... Có người xông vào."

HỈ công công quay đầu lại nhìn.

Cách đó không xa, một nam nhân thậm chí cong không mở ô, y mệt mỏi đi trên nền tuyết.