Chương 1: Con gái của kẻ gϊếŧ người

17:30

Hoàng hôn thật đẹp!

Gió chiều lơ đễnh cuốn theo những vệt nắng cuối ngày như kẻ si tình đang đắm chìm trong giai điệu yêu thương, không gian hồ như loãng ra. Mặt trời là kẻ lãng khách mỏi mệt, dừng chân, ngủ quên dưới tán mây hồng. Những cánh chim cuối ngày sải dài đôi cánh bay xa tít cuối chân trời. Từng đàn từng đàn nối đuôi nhau, bất chợt lao đi, như xé gió, xé mảnh trời xanh dịu, một chốc, chỉ còn là những chấm đen giữa không trung, mất hút vào màn mây xốp mềm.

Lết đôi chân ngỡ như không còn đứng nổi, Dương thở nhẹ. Hôm nay lại là môt ngày mệt mỏi và đáng để khóc một trận thât lớn, nhưng cô không làm vậy. Không phải vì cô không muốn mà vì cô đã khóc quá nhiều kể từ ngày ba cô mất, có lẽ vì vậy mà nước mắt đã cạn khô, giờ đây dù có muốn nhưng khóe mắt cô cũng chẳng thể chảy ra dù chỉ một giọt nước.

Đi đến đâu, bên tai cô luôn là những tiếng dì dầm to nhỏ: "Là nó, con gái của kẻ gϊếŧ người","Sao nó không chết luôn với ba nó đi chứ?", "Nó còn dám sống ở đây sao".....

Dương muốn lờ đi bỏ mặc tất cả nhưng những lời cay độc đó vẫn không buông tha, nó như hồm ma lãng vãng đeo bám. Họ nguyền rủa cô, nói về ba cô bằng tất cả những lời cay độc. Từng câu từng chữ làm ngực cô đau quặng thắt, nhưng rồi sao? cô đâu thể làm gì được ngoài lặng thing để mặc họ chửi rủa, cô tin người ba mà cô hết lòng yêu thương không có làm chuyện thất đức đó. Nhưng rồi sao? cô đâu thể làm gì được, mình cô tin thôi thì đau thể làm gì?

Vụ án của ba cô có lẽ đã không còn xa lạ với tất cả những người nơi đây. Gia đình cô có sở hữu xưởng may nhỏ... có thể nói gia đình cũng khá giả. Cô lỡn lên trước nay vốn không thiểu thứ gì, hơn thế cô lại được ba cưng chiều như một nàng công chúa. Dù mẹ cô đã mất từ rất sớm nhưng trước nay điều đó chưa bao giờ khiến cô tủi thân vì cô luôn tự hào mình có một người cha tuyệt vời.

Chuyện làm ăn ngày càng phất lên, cái xưởng may của ba ngày càng được mở rộng... về chuyện làm ăn của ba cô trước nay chưa bao giờ quan tâm tới.

Cho tới khoảng một tháng trước, cô thấy thái dộ của ba vốn rất lạ. Trông ông có rất buồn, cô gặm hỏi thì ba cô chỉ cười và nói rằng có vài chuyện nhỏ ở công ty, cô nên tập chung cho việc học để chuẩn bị cho kì thi đại học sắp tới. Nghe ba nói vậy cô cũng không hỏi thêm.

Cho đến tối hôm đó, khi cô đã hoàn tất kì thi đại học. Ba cô hứa sẽ đưa cô đi ăn ở một nhà hàng lớn. Nhưng đợi mãi không thấy ba về, khi cô hay tin thì ba cô đang ở đồn cảnh sát vì bị nghi án gϊếŧ người.

Mọi thứ kể từ giây phút đó đối với Dương như sụp xuống. Cô không tin vào những gì mình nghe, họ nói ba cô- ông Cẩm Gia Hưng là kẻ gϊếŧ người nhưng cô tin ba cô chắc chắn không bao giờ làm cái việc độc ác đó. Người mà họ nói ba cô đã gϊếŧ chính là chú Khang, quản lí của xưởng may... Nhưng làm sao như thế được? Chú ấy và ba vốn là bạn thân mà. Thậm trí cô coi chú ấy như người trong nhà, sẽ chẳng có chuyện gì mà ba cô giận chú ấy đến mức ba cô phạm tội gϊếŧ người cả.

Nhưng dường như, cái gọi là công lí không đứng về phía ba cô. Cô mời luật sư để cố gắng giúp ba cô thanh minh mình vô tội nhưng không một ai chịu làm luật sư cho ba cô cả. Đối với tất cả mọi người khi ấy, cô và ba của cô thật đáng kinh tởm. Ba cô là kẻ gϊếŧ người, còn cô lại chính là con gái của người đó.

Không chịu nỗi cú sốc, ba cô đã tự tử ngay khi còn ở trong nhà giam.

Những ngày sau đó, các chủ nợ các chủ nợ không ngừng kéo đến nhà. Công ty của ba chính thức phá sản, bản thân cô thì làm gì có tiền? trong nhà có bao nhiêu đồ đạc quý giá cô đều đem bán hết. Tất cả tài sản bao đất đai ba cô sở hữu cô đều đêm đi bán bao gồm cả căn nhà cô đang ở. Đúng là cô đã trắng tay, cô không biết bản thân có thể sống như vậy được bao nhiêu ngày.

Đứng trước cánh cổng lớn, bao kí ức của Dương lại ùa về.

Nơi đây từng là một tổ ấm đúng nghĩa mỗi khi Dương đi học về. Bao nhiêu bạn bè cùng trang lứa luôn ghen tỵ với Dương vì những gì mà cô đang có. Dẫu cô lớn lên không hề có bóng dáng của một người mẹ nhưng cô tự nhủ với bản thân những gì bố đã cho, cô đã cảm thấy quá hạnh phúc rồi.

Nhưng ngày mai thôi, căn nhà lớn này sẽ thuộc về một người khác. Nơi chứa chất bao nhiêu kỉ niệm của cô và ba sẽ thuộc về một người lạ. Dương đau lắm, nhưng cô đâu thể làm gì? Có lẽ, cô sẽ chẳng là gì nếu như không có ba.



Đang mãi suy nghĩ, tóc Dương bổng bị ai đó nắm chặt rồi giật mạnh về phía sau. Chưa kịp hoàng hồn xem chuyện gì đã sảy ra thì cô thấy dì Thư- vợ chú Khang trong bộ dạng rủ rượi đang vô cũng giận dữ nhìn cô quát lớn: "Đồ gϊếŧ người, mau trả chồng đây cho tao. Nói ba mày trả chồng tao đây, đồ gϊếŧ người"- người đàn bà đó không ngừng đay nghiến Dương, và có vẻ như không có ý định ngừng nắm tóc cô nói trong điên loạn.

Đau đấy, uât ức đấy. Nhưng cô không thể làm gì, ngay cả khả năng chống cự cô cũng không có. Dương để mặc bà ta giật tóc mình trong đau đớn mà không hề kêu một câu. Khóe mắt Dưng bồng nhòe dẫn, nước mắt bổng tuôn trào cô ngỡ như nó đã cạn từ lâu.

Dương cứ đứng im như thế, cho đến khi có người xuất hiện và kéo bà Thư ra: "Mẹ, đủ rôi"

Là Nguyên- con của chú Khang.

"Con bỏ mẹ ra, mẹ phải gϊếŧ nó! Bỏ ra"- Bà Thư gào trong nước mắt.

Nguyên mệt mỏi ngăn mẹ mình lại, rồi lại quay sang Dương. Bấy giờ, cô gần như đã kiệt sức ngồi phịch xuống đất khóc òa. Miệng không ngừng nói câu xin lỗi.

Cậu cũng đau lắm khi nhìn thấy người con gái mình yêu như thế. Nói ra có lẽ rất nực cười khi chính cậu lại đi thích con gái của người đã gϊếŧ chết ba mình. Nhưng sự việc ra nông nổi như ngày hôm nay cũng đâu ai muốn?

Dương ít hơn cậu bốn tuổi, từ khi còn bé cô đã luôn lẽo đẽo theo cậu. Nhà hai đứa cũng gần nhau và cũng có quan hệ cực kì tốt đẹp. Nguyên từng thấy rất là phiền vì tính nhõng nhẽo có phần tiểu thư của cô, luôn bắt cậu làm cái này làm cái kia. Nếu như cậu không nghe theo lời cô thì cô sẽ òa khóc rồi chạy đi mách người lớn. Khi đó Nguyên đã xem cô là chúa tể của phiền phức chỉ muốn tránh xa. Riết thành quen, và cậu đã yêu cô bé phiền phức đó tự bao giờ mà bản thân cậu cũng không hề hay biết.

Nhìn cô ngồi đấy, như người mất hồn người gầy đi trông thấy tim cậu đau như có ai xé tan từng mảnh. Chưa bao giờ cậu thấy mình bất lực như vậy. Nguyên phải làm sao khi người con gái cậu yêu thương hơn cả bản thân lại chính là người con gái của kẻ đã gϊếŧ chết ba của mình. Làm sao cậu có thể tha thứ được dù cậu có yêu cô nhiều như thế nào.

La hét một hồi, mà thư mệt lã đi rồi ngất lịm. Nguyên đành đưa mẹ về nhà.

"Anh đưa mẹ anh về trước, em cũng vào nhà đi"- Nguyên thở dài, không biết cô có nghe những gì anh nói hay không.

Dương thất thần ngồi đó, cô thật sự không còn nổi sức để đứng dậy. Bao nhiêu lời nói cay độc trong gần một tháng qua cô đã trải qua hết còn gì tệ hơn nữa chứ? Dẫu vậy, khi nghe người khác nói cô là đứa con gái của kẻ gϊếŧ người cô vẫn cảm thấy l*иg ngực đau vô cùng. Không một ai tin lời ba cô nói, tất cả mọi người đều quay lưng với cô. Lần đầu tiên cô hiểu cảm giác bất lực đó là như thế nào. Bất lực khi mình chỉ biết trơ mắt nhìn mọi thứ diễn ra, bất lực khi chỉ biết nhìn ngời mà mình yêu thương nhất ra đi.

Miên man trong hồi ức, Dương dường như không nghe thấy ai gọi mình, cho đến đên người đó mất kiên nhẫn như muốn hét lên:

"Này cô bé"

Dương giật mình ngước nhìn, lúc này cô như bừng tỉnh.

Là một shipper, anh ta đưa cho cô một phong bì và bảo cô kí tên.

Dương cầm phong bì rồi đi thẳng vào nhà mà không buồn nhìn lấy một lần.



Căn nhà vốn xa hoa lộng lẫy giờ đây hoàn toàn trống rỗng. Tất cả mọi thứ đều bị cô đem không thì cũng bị các chủ nợ đến lấy đi. Và chính căn nhà này nữa thì ngày mai chủ mới của nó cũng đến đây. Có lẽ đây là lần cuối cùng Dương ở lại nhà của mình.

Dương lê đôi chân quá mệt mỏi rồi đi thẳng lên phòng.

Cô thϊếp ngay khi vừa đặt lưng xuống giường. Hình bóng ba cô lại hiện về, ông đang mỉm cười với cô. Và kế bên ba còn có một người phụ nữ cũng đang mỉm cười, đó không ai khác chính là mẹ. Người mẹ đã mất khi vừa sinh cô ra và Dương đã nhìn thấy tấm hình ngăn tủ phòng của ba.

"Ba ơi, ba"- Dương gào khóc gọi theo: "Ba ơi, con mệt lắm. Ba cho con đi với ba đi, con xin ba"

"Con gái ngoan của ba, không được khóc. Con vốn phải thật mạnh mẽ khi không có ba ở bên"- ông xót xa nhìn con: "Ba xin lỗi vì bỏ con lại một mình, con nhất đinh phải sống thât tốt. Ba mẹ ở đây vẫn luôn dõi theo con"

Ông mỉm cười rồi từ từ dời xa cô, Dương hớt hãi chạy theo nhưng không thể theo được chỉ kịp nhìn thấy ba mờ dần rồi biến mất trong làn khỏi trắng.

Giật mình tỉnh dậy, cô phát hiện mình nằm mơ. Bên gối ướt đẫm nước mắt, một lần nữa Dương bật khóc nức nở. Nhưng từ bây giờ dẫu cô có khóc đến ngất thì cũng chẳng còn ai đỡ cô dậy để lau nước mắt cho cô nữa rồi, sẽ chẳng còn ai ôm cô vào lòng để an ủi.

Ba cô nói cô phải thật mạnh mẽ dù không có ai ở bên.

Bấy giờ, cô mới chú ý đến cái bao thư trên bàn ban nãy shipper có đưa. Dương bật đèn lên thì nhận ra rằng đó là giấy báo đậu của Blue Castls. Để đậu được một trường đại học danh tiếng bậc nhất nước Việt Nam cô đã cố gắng biết bao nhiêu, và cô chắc ba của cô cũng thấy vui khi biết được cô đã trúng tuyển.

Phải rồi, ba của cô muốn cô sống thật mạnh mẽ, cô nhất định sẽ nghe lời ba và nhấ định sẽ không làm ông thất vọng.

Dương vội mở ngăn kéo tủ; Con heo đất của cô vẫn còn đó.

Dù được xem như là một tiểu thư nhưng cô cũng có sở thích như bao đứa trẻ khác. Cô đã để tất cả số tiền mỗi lần đoạt giải thưởng trong các kì thi học sinh giỏi và đôi khi được ba cho và cô từng nghĩ mình để cho vui chứ không bao giờ sẽ cần đến. Nhưng đúng là cuộc sống chẳng lường trước được điều gì.

Đập con heo ra, tất cả những gì được xem như là dành dụm từ bé đến giờ cũng được một số tiền không nhỏ. Cô thấy biết ơn nó hơn bao giờ hết, nó đã cứu sống cô trong hoàn cảnh hiện tại. Cô vội thu dọn tất cả quần áo cho vào vali.

Dương nhìn đồng hồ, mới có hai giờ sáng, ngoài trời vẫn tốt đen như mực.

Cô phải đi thôi, đi để quên nơi đây, đi để có một cuộc sống mới. Cuộc sống ở đây quá mệt mỏi để cô phải chịu đựng.

Trước khi đi, Dương ngoảnh lại nhìn căn nhà lần cuối như một lời chào tạm biệt:

"Ba ơi, con đi nhé"