Chương 1: Người được yêu thầm và kẻ yêu thầm sau 6 năm gặp lại.

Hàn Sân ngồi ở khán đài sân thể dục của trường học cũ, đung đưa hai chân, nhìn thấy một cô gái đi tới liền lộ ra bản mặt cà lơ phất phơ cười, "Chị đại, chị rốt cuộc cũng đến rồi?"

"Cái gì mà kêu chị đại chứ!" Cô gái khó chịu mà trừng hắn một cái, "Có người nói chuyện với bà chủ như cậu sao!"

"A a a, tôi sai rồi Du tổng, tôi nào dám chống đối ngài nha, lại nói nếu như không nhờ ngài thì tôi cũng không vào được công ty." Sau khi làm mặt quỷ, đột nhiên cách đó không xa truyền đến một trận xôn xao.

Người đàn ông đó đã trở lại.

Hàn Sân men theo tiếng thét chói tai nhìn thấy một người đàn ông mặc sơ mi trắng, anh tuấn tiêu sái.

Đối lập với hồi còn học cao trung, người đàn ông trở nên thành thục hơn, cũng trầm ổn hơn, nhưng cặp mắt kia vẫn trước sau như một sắc bén kiệt ngạo, hắn cong cong môi, ánh mắt nhìn phía thiếu nữ, biểu tình trở nên có chút câu nệ. Trong lòng Hàn Sân căng đau, lại làm bộ như không thèm quan tâm mà tiến ra đón, "Ai u, không phải lão đại đây sao, nhiều năm không gặp cậu càng ngày càng đẹp trai nha!"

Hàn Sân cười hì hì giống như một tú bà xích lại gần, duỗi tay ra muốn sờ nam nhân. Người đàn ông không có biểu tình mà né tránh, ánh mắt khinh miệt lạnh băng nhìn về phía cậu, vẫn như lúc trước.

"Hàn Sân?"

"Ai ai, là tôi, ngài đúng là có trí nhớ tốt, còn nhớ rõ kẻ tiểu nhân là tôi."

Nam nhân không tiếp tục để ý đến cậu, cô gái bên cạnh ôn nhu mà cười cười, đối với người đàn ông nói, "6 năm không gặp, cậu......cậu giống như cao hơn rồi." Nam nhân cao 1m88, lúc trước ở lớp học chính là người cao nhất, hiện tại vẫn như vậy, chỉ có Hàn Sân 1m72 xấu hổ mà rụt rụt cổ, trong lòng đột nhiên có chút tự ti. Nhưng cô gái và người đàn ông đều không chú ý tới cậu, hai người ái muội, nhẹ giọng nói chuyện, rất nhiều lần lời nói thốt ra cùng một lúc, nam nhân đều thân sĩ mà cho cô nói trước, khuôn mặt kiêu ngạo lạnh băng treo lên ý cười ôn nhu.

Hàn Sân ở bên cạnh nhìn, giống như một người qua đường Giáp nào đó, lại giống như một cái bóng đèn, độ chói quá cao, đến nỗi chiếu cho ngực của mình đau âm ỉ.

Cậu dời tầm mắt đi, làm bộ như đã dời mục tiêu, nhưng lỗ tai vẫn không chịu sự khống chế mà nghe đối thoại bọn họ, từ xa nghe lén đối thoại của đôi nam nữ, cậu lại có thể nghe ra tình cảm mờ ám.

Ghen ghét, thống khổ,... lại lần nữa nảy nở trong lòng, nhưng Hàn Sân vẫn cười, thế rồi cậu nhìn thấy cách đó không xa có một quả bóng rổ đang bay tới chỗ mình, cậu cũng không né, Hàn Sân còn đang suy nghĩ, nếu như bóng rổ đập vào mặt cậu rồi đem cậu đập cho thành kẻ ngu ngốc thì tốt biết bao. Nhưng nam nhân lại bắt được bằng một tay, quả bóng xoay tròn trong lòng bàn tay người đàn ông, đánh mạnh vào vết bớt yếu ớt, sau đó nam nhân vứt quả bóng ấy ra ngoài, các em trai khối dưới sôi nổi cảm ơn đàn anh.

Ngực Hàn Sân trải qua kinh hoàng, mắt sáng ngời mà nhìn về hướng nam nhân, nam nhân cũng nhìn cậu, ánh mắt tựa hồ có chút biến hóa, nhưng hơi lúng túng lướt qua, nam nhân xoay người, tiếp tục cùng cô gái nói chuyện phiếm, hắn từ bên trong túi áo bên hông lấy ra một chuỗi lắc tay san hô.

"Nhớ rõ cái này không?"

Cô gái nghi hoặc lắc đầu, nhưng Hàn Sân thì lại nhớ rõ, đây là thứ người đàn ông đã chuẩn bị đưa cho cô gái, 6 năm trước, khi người đàn ông ấy vẫn là một cậu trai trẻ, hắn yêu thầm cô nàng này thật lâu, nhờ Hàn Sân giúp hắn đem chuỗi lắc tay này đưa cho cô nàng. Hồi trước Hàn Sân là đàn em của nam nhân này, cũng là kẻ thầm mến nam nhân, chỉ là nam nhân không hề hay biết, Hàn Sân cũng không có khả năng sẽ bại lộ xu hướng giới tính của mình, cậu chỉ có thể yên lặng mà yêu thầm nam nhân, bảo vệ nam nhân, nhìn nam nhân thổ lộ với cô gái khác, cậu cũng chỉ có thể ở phía sau hi hi ha ha mà trêu ghẹo, tìm kiếm cảm giác tồn tại.

Thật đáng buồn!

Mà cái lắc tay này lúc trước cũng là nam nhân nhờ Hàn Sân giao cho cô gái kia, Hàn Sân vẫn chưa đưa, cậu giữ cái lắc đó, đem nó đeo lên cổ tay của chính mình, chua xót mà vuốt ve vài cái, xong lại gỡ xuống, còn nói với nam nhân rằng cô nàng không nhận. Người đàn ông lúc ấy rất ngượng ngùng, bởi vì cô gái ấy là học sinh giỏi, lại còn rất xinh đẹp, một lần duy nhất lấy hết can đảm để thổ lộ, cũng bị Hàn Sân phá hư, từ đây, sau khi tốt nghiệp cấp ba, cô gái cùng người đàn ông đường ai nấy đi.

Nam nhân học trường quân đội, đương là quân nhân, cô gái đó thì học đại học chất lượng cao* rồi sau đó làm tổng giám đốc của một công ty, mà Hàn Sân học một đại học hạng ba, tốt nghiệp xong lắc lư mấy năm, rồi dựa vào mặt mũi bạn học cũ mà được vào công ty của cô nàng.

*Bản QT để là "hàng hiệu" mà mình không biết nên edit như nào nên để "chất lượng cao".

Hàn Sân từ đầu tới chân là một kẻ thất bại, vô luận là vấn đề tình cảm hay là vấn đề sự nghiệp.

Mà giờ phút này, cô gái tiếp nhận chuỗi lắc tay san hô, có chút ngượng ngùng mà nhìn nam nhân.

Nam nhân dịu dàng cười nhẹ, "Thật vui vì cậu có thể nhận nó."

Hàn Sân không chờ cô nàng nói chuyện, bỗng dưng chen vào cuộc trò chuyện của bọn họ,

"Ai da, vậy chẳng phải đây là các cậu đang tiếp tục tiền duyên sao?"

Nụ cười của người đàn ông hơi thu lại, cô gái kia cũng xấu hổ mà đỏ mặt, nhưng Hàn Sân lại không hề phát hiện mà tiếp tục nói, "Hay là chúng ta cùng đi ăn cơm đi, bà chủ tôi cũng đi, chị Hân nói muốn tôi làm người bảo vệ chị mà."

Nam nhân hơi hơi sửng sốt, cô gái liền vội vàng giải thích nói, "Hàn Sân hiện tại là trợ lý của tớ."

"À." Nam nhân nhàn nhạt gật đầu, nhìn về phía Hàn Sân, đây là lần thứ hai hắn nhìn thẳng vào cậu, Hàn Sân bị hắn nhìn đến tim đập nhanh hơn, ha ha nói, "Ha ha ha, Trịnh đại soái ca cậu đừng nhìn tôi như vậy, nhìn đến da đầu tôi cũng tê dại luôn, ha ha ha ha."

"Cậu nhột cái gì chứ, có phải cậu làm chuyện gì trái với lương tâm hay không." Cô gái kia trêu ghẹo mà nói. Hàn Sân cười gượng vài tiếng nói, "Tôi nào dám nha! Ôi... Chúng ta đi ăn cơm đi! Du tổng cậu không phải đói bụng, muốn ăn đồ ngọt hay sao, tiểu nhân tôi đây hiện tại liền tìm quán ăn cho cậu!"

"Ừm, được rồi, Trịnh Phong, cậu muốn ăn cái gì?"

Nam nhân nói, "Tôi sao cũng được."

"Nào, giờ tiểu nhân liền kiếm cho hai vị quán ăn nhé, đảm bảo vừa có đồ ăn mặn vừa có rượu, vừa có đồ ngọt vừa có lẩu!"

Người đàn ông và cô gái đó dường như nhìn cậu giống như đang nhìn một tên hề, bất đắc dĩ lắc đầu.

Từ cao trung đến bây giờ, Hàn Sân cũng chỉ là một tên hề mà thôi, một tên hề yêu thầm nam nhân, buồn cười ở chỗ có khi cậu là một tên hề bi quan.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------

Lời của editor: Mình thì không biết nên dùng từ "nam nhân" hay "người đàn ông" trong truyện tại vì dùng "người đàn ông" không thì sẽ bị lỗi lặp từ, còn dùng "nam nhân" thì nó lại không thuần việt. Cho nên có gì các bạn cmt góp ý giúp mình nhé! Cảm ơn các bạn đã theo dõi cũng như đọc truyện mình edit. Mong rằng bộ truyện này sẽ được mình hoàn thành một cách nhanh chóng và tốt đẹp để mọi người có thể đọc truyện một cách thoải mái nhất.