Chương 1: Tôi khát.

Tác giả: Nhất Mai Giáp Tâm Bính.

Nhúng: DuFeng Yu

Edit: durri

Chương 1:

Tí tách…tí tách…tí tách…

“Tê…” Thôi Mộ Sơ nhớ rằng cậu đã chết rồi a!

Thôi Mộ Sơ vừa tốt nghiệp đại học liền ở nhà vẽ truyện tranh, bởi vì cậu bị chứng sợ xã hội, chính là mỗi lần làm việc đều chồng chất lên nhau.

Vẽ mấy đêm liền ổn, cậu vừa giao bản thảo xong liền đột tử, nhưng hiện tại chính là tình huống như thế nào? Cậu…Cậu vì cái gì… mà còn sống?

Trọng sinh?

Thôi Mộ Sơ sờ sờ người, cậu vì cái gì còn giống trước đây, quan trọng nhất…

Vì cái gì cậu lại cảm giác hơi ghê tởm thân thể này…

Phanh –

Lục Miên bưng một chén canh đi vào, vừa tiến vào thì phải cúi đầu, bởi vì tầng hầm này là mới cải tạo, cũng không quá cao, Thôi Mộ Sơ từ nhỏ không có cùng người lạ tiếp xúc, hiện tại nhìn thấy người xa lại không tự giác mà lùi lại, tất cả động tác đều bị Lục Miên nhìn thấy hết.

“A~”

Lục Miễn từ giọng nói tràn ra một ít không kiên nhẫn, bé con trước mắt này là do anh bắt về.

Anh thích Thôi Mộ Sơ, lần đầu tiên nhìn thấy cậu đã chú ý tới nốt ruồi đỏ chí ở đuôi mắt, nhìn quá chói mắt. Nhưng mà anh thích Thôi Mộ Sơ, nhưng Thôi Mộ Sơ lại không thích anh, thậm chí còn chán ghét anh.

“Dù em có nhịn ăn thì anh cũng sẽ không thả em ra ngoài.” Lục Miễn lạnh lùng nói.

Đây là bắt cóc? Vẫn là…

Thôi Mộ Sơ nhìn bát mì hải sản trong tay Lục Miễn, Thôi Mộ Sơ nuốt nước miếng, cậu trước khi chết cũng chưa được miếng cơm nào vào miệng.

Lục Miễn ngồi xổm xuống gắp một ít mì sợi đưa đến trước miệng Thôi Mộ Sơ, anh nghe thấy tiếng Thôi Mộ Sơ nuốt nước miếng, nhưng mà anh cũng không biết lần này Thôi Mộ Sơ có đánh đổ bát mì này hay không.

Nhưng lần này, Thôi Mộ Sơ tới gần sau đó ăn từng miếng mì sợi, lần đầu tiên Lục Miễn ở khoảng cách gần nhìn Thôi Mộ Sơ, không nhiều lắm, còn có mấy ngày trước anh cho Thôi Mộ Sơ uống thuốc mê.

Anh cũng đã điều tra Thôi Mộ Sơ, cậu không có ba mẹ, cũng không có bạn bè, như vậy lúc Thôi Mộ Sơ biến mất, cũng không có ai biết.

Thôi Mộ Sơ để sát miệng vào bát mì, cậu không cẩn thận đúng tới ngón tay của Lục Miễn, hơi lạnh.

Nhưng mà quá đói nên cậu cũng bỏ qua.

“Ăn no em cũng không được ra ngoài.” Lục Miễn nhìn chằm chằm Thôi Mộ Sơ ăn, phảng phất như muốn đem cậu nhìn thấu.

“Chúng ta có quan hệ gì?” Thôi Mộ Sơ vốn dĩ muốn lấy đôi đũa trên tay Lục Miễn, nhưng mà nhận lại được là Lục Miễn đe dọa cậu.

“Em giả ngu?”

“Tôi không biết hiện tại tôi có phải là Thôi Mộ Sơ hay không, tôi trước kia sáng tác truyện tranh, chính là tôi làm bản thảo quá nhiều mà đột tử, tôi hiện tại là Thôi Mộ Sơ, cũng không phải…Mặc kệ anh có tin hay không.” Thôi Mộ Sơ đem tình huống nói lại một lần, Lục Miễn liền trầm mặc.

Hiện tại xác thật là Thôi Mộ Sơ xác thật không giống nhau, đặc biệt không giống nhau, nhưng mà anh không biết điều này có phải âm mưu của Thôi Mộ Sơ hay không.

“Mặc kệ cậu có phải em ấy hay không, nhưng tôi chỉ muốn thân thể này.” Lục Miễn chạm vào nốt ruồi ở đuôi mắt cậu, biểu tình si mê.

Thôi Mộ Sơ cũng không có trốn tránh, làm cho Lục Miễn bắt đầu suy nghĩ rất nhiều về các biểu hiện khác nhau của Thôi Mộ Sơ.

“Anh nói cái gì? Chúng ta có quan hệ gì?” Thôi Mộ Sơ đem bát đũa đã ăn xong đặt ở bên cạnh, hai tay chống về phía sau, còn ợ một cái rõ to, bộ dáng này cùng với hồi trước không giống nhau.

“Lục Miễn.”

“Lục Miễn, tôi khát.” Thôi Mộ Sơ thuận miệng nói, Lục Miễn ninh mi đứng lên.

Anh đi mỗi bước đều tự hỏi.

Lục Miễn trở lại xuống dưới tầng hầm, trong tay cầm thêm một lọ nước trái cây cùng một lọ nước.

Thôi Mộ Sơ trực tiếp vặn ra uống, Lục Miễn thì đứng ở kia:”Em cái gì cũng không nhớ rõ?”

“Tôi nhớ rõ hồi trước tôi làm tác giả truyện tranh, hiện tại tôi bao nhiêu tuổi rồi?”

“20.” Lục Miễn dừng lại một chút:”Em làm ở tiệm cà phê, khoảng thời gian trước anh gặp được em, tôi thích em, nhưng mà em vẫn luôn cự tuyệt tôi.”

“Sau đó anh liền bắt cóc tôi?” Thôi Mộ Sơ chính mình động não, Lục Miễn cũng không có trả lời, thật ra còn xảy ra rất nhiều chuyện, ví dụ như anh theo dõi Thôi Mộ Sơ còn bị Thôi Mộ Sơ báo cảnh sát.

Anh điều tra Thôi Mộ Sơ, …cuối cùng anh bắt cóc Thôi Mộ Sơ.

Thôi Mộ Sơ ở tầng hầm ngây người hai ngày không ăn không uống, chỉ biết mắng anh hoặc là nháo tự sát, hiện tại…Lục Miễn không biết đây có phải mưu kế của Thôi Mục Sơ hay không, dù sao anh cũng sẽ không thả Thôi Mộ Sơ đi.

Vài lời muốn nói của Durri:

Xin chào mọi người~ mình là Durri đây, đây là bộ truyện đầu tiền mình edit nên có gì sai sót mong mọi người bỏ qua cho mình nha :3

Cảm ơn các bạn đã đọc~