Chương 197: 197: Bởi Vìtôi Đang Theo Đuổi Em

Kiều Nguyên mở cửa phòng, không muốn nhiều lời với Ninh Tu Viễn.

Vậy mà tên kia lại không biết gì, Ninh Tu Viễn cứ bám theo sau cậu, rồi sau đó chủ động cởi giày da, thấy Kiều Nguyên xỏ đôi dép lê đi trong nhà.

Lúc trước Ninh Tu Viễn tới đây, toàn đi chân trần, ấy thế mà nay còn biết đường hỏi.

Mấy ngày nay, Kiều Nguyên tập mãi cũng thành quen mặc kệ Ninh Tu Viễn như ruồi muỗi vo ve quanh mình.

"Tùy anh." Kiều Nguyên lạnh lùng nói.

Nghe thấy hai chữ này, Ninh Tu Viễn rất tự giác đi vào phòng, rồi đóng cửa lại.

Mặt trời chói chang, nắng như muốn thiêu rụi vạn vật, ngoài cửa sổ thỉnh thoảng thấy tiếng chim hót, tia sáng nhỏ vụn, len lỏi qua bức mành rải rác trên sàn nhà, cứ như bức tranh thần tiên.

"..." Thời gian tầm trưa trưa.

Hai người ở cùng một chỗ, cứ như đôi vợ chồng son sống chung rất hòa hợp hạnh phúc.

Trong tay Kiều Nguyên cầm một quyển tạp chí, ngồi trên ghế tựa thư giãn, tinh tế lật xem, dáng vẻ hết sức dịu dàng, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lật trang sách.

Cậu coi như Ninh Tu Viễn không tồn tại, mặc kệ, đối phương đi tới trước mặt cậu, nhìn tách trà đã thấy đáy, lại rót cho cậu một tách khác, tay chân nhẹ nhàng, như sợ ảnh hưởng đến cậu.

Kiều Nguyên nâng mí mắt lên nhìn nhìn Ninh Tu Viễn.

Ninh Tu Viễn nói, "Em cứ tiếp tục...Tôi chỉ muốn lấy trà giúp em thôi."

Ninh Tu Viễn ngồi sang bên trái, tầm mắt không dứt khỏi Kiều Nguyên.

Sườn mặt của người ấy thật xinh đẹp, môi mỏng hơi mím lại, lông mi mảnh dài rủ xuống, sống mũi thẳng, mặt mày như họa, lúc Ninh Mặc yên tĩnh dáng vẻ cũng tương tự người kia.

Thật là đẹp mắt...!

Ninh Tu Viễn cảm thấy ánh mắt mình không được tầm thường, có thể từ trong đám người, liếc mắt một cái lại bắt trúng Sầm Lễ.

Hắn vuốt ve sống lưng người kia, hôn lên đôi môi mềm mại, tách hai chân mảnh khảnh ra, hai người đã từng thân mật tiếp xúc, nhưng hiện giờ, hắn cũng chỉ có thể nhìn mà không thể làm gì.

Kiều Nguyên bưng tách trà đặt trên bàn, nhấp một ngụm thưởng thức.

Vẻ Ninh Tu Viễn rất bình tĩnh, nhưng tay bất tri bất giác nắm chặt lại.

Bình tĩnh, phải bình tĩnh.

Ninh Tu Viễn không muốn làm Kiều Nguyên sợ.

Không bao lâu, cuốn tạp trí rời xuống, Kiều Nguyên nhắm hai mắt lại, hình như ngủ mất rồi.

Ninh Tu Viễn nhỏ giọng gọi, "Kiều Nguyên."

Không thấy người ấy trả lời.

Hắn chậm rãi đi tới, rút tạp chí trong tay Kiều Nguyên ra, cầm lấy điều khiển điều hìa, chỉnh lại nhiệt độ, rồi sau đó đắp cho Kiều Nguyên tấm chăn mỏng.

Ninh Tu Viễn cầm chìa khóa xe, đến siêu thị ở khu phụ cận mua chút thịt và rau tươi, một chút hoa quả tươi và đồ uống mát lạnh.

Ngày trước trổ tài trù nghệ, không chỉ bị Kiều Nguyên chê cười, còn phải tự mình nuốt hết nửa bát mì kinh khủng kia, Khiến hắn ám ảnh nôn khan mất mấy ngày.

Sau đó hắn còn cố ý nhờ trợ lý mua mấy quyển sách dạy nấu ăn, nào là "Hôm nay cũng muốn học nấu ăn", "Mãn Hán toàn tịch", "Tuyệt chiêu gia đình hòa thuận", "Bắt được dạ dày người ấy mới có thể giữ được tâm người ấy", "Người Hoa thành công", "Cách trở thành một người vợ đảm", "Mẹ yêu xuống bếp" trải qua mấy ngày này khổ tâm nghiên cứu, trù nghệ của hắn đã lên tay.

Hắn không để cho người hầu nấu cớm, trải qua nhiều lần thử, hắn tràn đầy vẻ tự tin của mình.

Người hầu trong khoảng thời gian này, cho rằng Ninh Tu Viễn không còn là Ninh Tu Viễn nữa, muốn động đũa, nhưng thấy cái đống nhìn như thuốc độc này, còn cố ý tới trung tâm thương mại mua một cây ngân châm, lúc bắn không chú ý thử kiểm tra xem có độc trong đó không.

Ninh Tu Viễn nào có kinh nghiệm chăm sóc người khác, nhưng với năng lực tiếp thu của hắn, không thành vấn đề, quả thật rất quyết tâm.

Lúc Kiều Nguyên tỉnh lại, bên ngoài sắc trời đã tối sầm, trong phòng khách là một mảnh tối tăm.

Cậu hơi nhức đầu xoa xoa huyệt Thái Dương, trong nhà chỉ có mình cậu, cậu ngồi trên sô pha, một lúc lâu vẫn không thấy động tĩnh, ngoài cửa sổ thỉnh thoảng có tiếng còi xe, phá vỡ khoảnh khắc yên tĩnh ngắn ngủi, sau đó, lại hoàn toàn chìm vào tĩnh lặng.

Kiều Nguyên hiện tại cũng không biết, cậu nên tiếp tục nghỉ ngơi, hay đi chuẩn bị bữa tối.

Ba phải nghĩ sao cũng được, chưa từng có ai gợi ý cho cậu phải làm gì.

Kiều Nguyên không bật đèn, cậu đi đến cạnh cửa sổ kéo tấm rèm ra, nhìn những ánh đèn bên ngoài, khu nhà cách đó không xa, cũng dần dần sáng đèn, không khí gia đình ấm áp bao quanh.

Cuộc sống một thân một mình, kỳ thật cũng không phải quá tốt, luôn khát vọng cũng được hòa mình vào không gian ấm cúng quây quần bên gia đình, chứ không cô đơn một mình.

Cho dù loại cảm xúc này, sẽ không bao giờ bộc lộ trước mặt người khác.

Ngoài phòng vang lên.

Ninh Tu Viễn chân trần đi vào, nói,"Tôi vừa đi sang phòng bên cạnh nhìn thử, em đoán thử xem nó sẽ thế nào?"

"Nó làm sao?" Kiều Nguyên theo ý hắn nói hỏi.

"Bên trong chỉ toàn muỗi là muỗi, ở trên tầng cao như vậy, mà cũng có muỗi, em nói xem có phải kì quái quá không."

"Sau này mới phát hiện, tôi không để ý lắm."

"..." Người này, là đứa ngốc sao?

Ninh Tu Viễn nói vài ba câu, liền đi vào trong phòng bếp, bê đĩa dưa hấu đã cắt sẵn, được để vào trong tủ lạnh ra.

Ninh Tu Viễn đưa cho Kiều Nguyên, "Em nếm thử xem, ở siêu thị nói không ngọt không lấy tiền."

Kiều Nguyên cầm lấy miếng dưa, cắn một miếng nhỏ, rất ngọt, rất mát.

"Ăn ngon không?" Ninh Tu Viễn lấy lòng hỏi.

"..." Kiều Nguyên nhíu nhíu mày, nói rồi Kiều Nguyên lại cắn thêm một miếng nữa, môi mỏng dính chút nước dưa, Ninh Tu Viễn mua loại không có hạt, để Kiều Nguyên ăn chi tiện.

Kiều Nguyên bưng lấy đĩa trái cây, ánh mắt Ninh Tu Viễn cưng chiều nhìn cậu.

Qua một lúc, Ninh Tu Viễn hỏi, "Em có đói bụng không? Giờ tôi đi nấu cơm."

Ninh Tu Viễn lại nói, "Vừa lúc tôi cũng chưa ăn cơm, cùng nhau đi."

Kiều Nguyên ngẩng đầu, vừa tỉnh lại không bao lâu, ánh mắt cậu thiếu đi vài phần sắc bén ngày thường.

Gần nhất thường xuyên cảm thấy mệt mỏi, tâm tư so quá khứ mẫn cảm yếu ớt hơn rất nhiều, chuyện cậu chia tay với Diệp Mân, người biết cũng không nhiều lắm.

Kiều Nguyên khẽ cau mày nói," Ninh Tu Viễn, anh không cần thiết phải đối xử với tôi tốt như vậy."

"Đương nhiên là cần thiết...Bởi vì, tôi đang theo đuổi em mà."

*****.