Chương 200: 200: Cặn Bã

Edit & Beta : Đòe

Là ai, đến ý định xé nát người kia hắn cũng có.

Không đến hai giây, đối phương lại gửi cho hắn một tin nhắn.

"Anh chắc hẳn đã biết người trong ảnh là ai?"

Tay Ninh Tu Viễn nổi gân xanh, chưa từng có kẻ nào dám khiếu khích hắn như vậy.

Nhưng hiện tại, hắn không thể để lộ cảm xúc.

Ninh Tu Viễn nhắn lại: "Mày muốn thế nào?"

Hắn nắm chặt điện thoại, vẫn luôn đợi kẻ kia hồi âm, nhưng đối phương lại chậm chạp không trả lời.

Bức ảnh này, khiến hắn muốn phát điên.

Ninh Tu Viễn sợ kẻ kia sẽ làm ra chuyện gì đó, lại hỏi: "Mày muốn bao nhiêu tiền ?"

Đối phương trả lời: "Tôi biết, hiện tại anh đang nghĩ gì, nhưng chả sao hết, thứ tôi muốn cũng không phải tiền.

"

Ninh Tu Viễn cau mày, tay nắm chặt lại: "Vậy mày muốn gì?"

Hắn đứng đợi trong phòng một lúc lâu, vẫn không đối phương nhắn lại.

Ninh Tu Viễn đặt tay trên trán, sau khi quyết định sẽ kết hôn với Sầm Lễ, hắn lập tức tiêu hủy đi mấy thứ đó, nhưng vì sao, kẻ kia lại có nó trong tay.

Hắn không dám tưởng tượng, loại chuyện này sau khi bị tuồn ra ngoài sẽ như thế nào.

Trước kia, hắn đổ oan cho Sầm Lễ ăn trộm đồ của hắn trước toàn trường, huỷ hoại việc học cùng tiền đồ của cậu, hắn không muốn lặp lại chuyện này thêm lần nào nữa.

Kiều Nguyên là sự tinh khiết, là thuần túy.

Hơn nữa quan hệ giữa hai người họ, thật vất vả có thể xoa dịu bớt đi.

Ninh Tu Viễn nhắn lại: "Muốn gì, thì có thể nói, đáp ứng được tao sẽ đáp ứng, với tao mà nói đống ảnh này, cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn, đừng để tới lúc mất cả chì lẫn chài.

"

Nếu cứ biểu hiện ra mình rất để ý, đối phương sẽ càng dễ dàng nắm bắt được nhược điểm.

Ninh Tu Viễn cho người đi điều tra, không quá hai ngày, đã tra được ra là một gã đàn ông trung niên.

Ninh Tu Viễn nắm lấy cổ áo người kia, cả người hừng hừng sát khí,"Đoạn ghi hình đâu rồi ?"

Gã đàn ông cứ người run bần bật, ông ta không biết mình đã làm gì, tan làm xong thì trở về nhà, đến cửa thì bị người lạ xô vào chèn ép.

"Đoạn ghi hình nào cơ ? " Ông ta không nghe rõ Ninh Tu Viễn đang nói gì, chỉ cho rằng mình gặp phải cướp bóc, lấy hết đám tiền lẻ trong túi ra, rồi sau đó đưa cho đối phương, "! Tôi chỉ có từng này tiền, nhà còn có mẹ già con thơ, đều trông cậy vào tôi, anh xem tôi nghèo như vậy, xin hãy tha cho tôi! "

Ninh Tu Viễn nhíu nhíu mày, "Đừng có giả bộ, không phải là ông gửi tin nhắn cho tôi sao ?"

"Tin nhắn gì cơ ?" Người kia nghĩ nghĩ, vội vàng nói,"Điện thoại của tôi mấy ngày trước đã bị trộm mất ở trên tàu điện rồi.

"

Gã đàn ông nhìn rất thàh thật, bị nhóm người bọn họ dọa cho run run rẩy rẩy, đống tiền lẻ rơi toán loạn đầy đất.

Ninh Tu Viễn nghĩ, người có thể gửi tin nhắn cho hắn, khẳng định là kẻ biết số điện thoại của hắn.

Hắn thả người kia ra, manh mối đến đây thì bị cắt đứt.

Hắn hung hăng đạp cục đá bên ven đường, người kia sợ tới mức co cẳng chạy biến, tiền rơi cũng không buồn nhặt.

Ninh Tu Viễn không kiên nhẫn nói, "Còn có thể làm gì bây giờ? Chờ kẻ kia liên lạc.

"

Đối phương nếu đã gửi tin nhắn cho hắn, khẳng định sẽ có hành động tiếp theo.

Ninh Tu Viễn bực bội bứt đầu tóc, ngay từ đầu hắn không nên đặt camera trong phòng Sầm Lễ, mới có thể để lộ sơ hở tiếp tay cho kẻ khác.

Đối phương chắc chắn rất quen thuộc ngôi biệt thự kia, Ninh Tu Viễn ngẩng đầu, ánh mắt thâm thúy lạnh lẽo, nhìn đám người đã đi theo hắn nhiều năm đang đứng trước mặt này, lúc trước cũng là bọn họ, đứng canh phòng Sầm Lễ.

Hắn ngay từ đầu đã phạm phải sai lầm, đều không điều tra kĩ càng.

Nhưng nếu Sầm Lễ muốn tự sát, cũng chưa chắc chỉ có cách thức phóng hỏa, Sầm Lễ đã sớm lập kế hoạch, trước một ngày đi thăm mộ mẹ, ngày hôm sau liền châm lửa phóng hỏa cả căn biệt thự.

Đoạn thời gian kia, hắn dường như trở nên si ngốc, không ngừng tìm lại đồ vật có liên quan đến Sầm Lễ, đến cơm cũng quên cả ăn, cả người râu ria lởm chởm, trông rất chật vật tiều tụy, hắn không muốn phải trải qua thêm lần nào nữa.

Tình yêu sẽ làm con người ta trở nên hèn nhát, khoảng khác Kiều Nguyên xuất hiện trước mặt hắn, hắn nhìn đến ngây cả người, ánh mắt bình tĩnh đặt trên người cậu.

Đây là trời cao ban thưởng cho hắn một cơ hội nữa.

Nhưng này để nắm bắt được cơ hội này thật không dễ dàng gì, hiện tại lại xảy ra mối nguy lớn.

Gã kia bị Ninh Tu Viễn nhìn chằm chằm đến tê dại cả da đầu, mở miệng nói, "Ninh tổng, chúng tôi nào có lá gan kia mà đi uy hϊếp ngài! "

Quả thật không thể là mấy người này.

Nếu có thể, video đã sớm bị tung ra ngoài, không cần chờ lâu như vậy.

Người kia rốt cuộc là ai?

Ninh Tu Viễn gọi điên thoại thử, đối phương đã tắt máy.

Mấy ngày nay, trái lại cũng còn tính là yên ổn.

Chỉ là hắn trong lòng có chuyện, chạm phải ánh mắt Kiều Nguyên, cũng điểm chột dạ.

Hắn ở cách vách cậu, thường xuyên tìm lý do để tiếp cận Kiều Nguyên, mỗi lần tới trong tay cũng xách theo nào rau nào hoa quả, Kiều Nguyên đã quen rồi.

Kiều Nguyên hỏi, "Tiểu Mặc đâu?"

Ninh Tu Viễn chua chát hỏi, "Em nhớ nó sao?"

Nghe thấy giọng điệu của hắn, Kiều Nguyên hơi nhướn mày.

"Hai ngày nay nó toàn ở nhà, vẫn luôn ồn ào muốn tới đây, tôi sẽ gọi tài xế đưa nó tới, phỏng chừng nó vui đến sắp điên luôn rồi.

"

Kỳ thật Ninh Tu Viễn không muốn bị quấy rối thế giới hai người, nhưng hắn muốn cùng Kiều Nguyên, có thể có thứ gì đó gắn kết lại với nhau.

Hắn sợ đến lúc đó, Kiều Nguyên sẽ nhớ lại, ít nhất, Ninh Mặc là con của hai người.

Cũng sẽ có một cơ hội được làm lại từ đầu.

Ninh Tu Viễn ôm Ninh Mặc vào lòng, hắn cũng không dám cất dấu lương tâm đi mà nói Ninh Mặc nhẹ.

Ninh Tu Viễn hỏi bảo mẫu, "Mấy ngày nay tôi không có ở nhà, cô cho nó ăn những gì?"

Ngày trước hắn còn ở nhà, sẽ quản chế được lượng thức ăn của Ninh Mặc, nhưng người này đã sớm bị nhóc con kia mua chuộc, ăn uống gì đó, không thể quản được.

Bảo mẫu chột dạ nói, "Tiểu thiếu gia! còn phải đi học, ăn nhiều một chút cũng rất bình thường.

"

Ninh Tu Viễn nhẹ nhàng nhéo mặt Ninh Mặc, nói, "Sao con có thể ăn nhiều như vậy, rất giống heo con nha, gọi daddy một câu xem nào.

"

"Hu hu! " Ninh Mặc dẩu mỏ, chỉ nếu chứ không khóc thật, tuy rằng nhóc có hơi mũm mĩm một chsut, nhưng tuyệt đối không phải heo con như ba nhóc nói.

Ninh Mặc nhìn về phía Kiều Nguyên, như có người chống lưng, vươn tay nhỏ ra với cậu, tiếng hu hu càng lớn hơn.

Kiều Nguyên nhíu mày, nói với Ninh Tu Viễn, "Nó là heo con, vậy thì anh là gì?"

"!.

"Ninh Tu Viễn tức lắm, nhưng sau khi nhìn Kiều Nguyên thì không tức nữa, giọng điệu còn có ý tứ lấy lòng, "Anh nhận sai còn không được sao.

" bảo mẫu đứng một bên nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.

Đây liệu có phải, là cái người không hợp lời liền trở mặt, sát khí đằng đằng khiến người ta phải sợ mất mật Ninh Tu Viễn không?

*****

Ai rồi cũng phải sợ vợ thôi :)))))