Chương 2: 2: Mua Vui Cho Ắn

Cũng may trời đã tối rồi,còn không có bao nhiêu người đi qua cửa kí túc xá.

Ninh Tu Viễn lực đạo rất mạnh, làm Sầm Lễ có một loại cảm giác tay bị trật khớp, có lẽ là loại chuyện này trải qua quá nhiều lần, cậu cắn chặt môi mỏng, tùy ý đối phương tức giận bùng nổ, cũng không ý giải thích với hắn.

"Cậu hôm nay đi tới những đâu?" Ninh Tu Viễn hỏi cậu.

Bọn họ chưa nói tới làm bạn, thậm chí cả cái danh người quen đều không tính là thật, đối với Ninh Tu Viễn mà nói, Sầm Lễ càng giống như một món đồ chơi tương đối thú vị, học phí cùng tiền thuốc men cho mẹ đều là từ Ninh gia giúp đỡ, người này chính là thiếu cậu mua vui cho hắn.

(chỗ này gốc là thiếu hắn mình có chút vướng mắc không hiểu nên là dịch theo ý mình 1 chút, bạn nào hiểu chính xác thì bảo mình nhé)

Ở trong trường học, Sầm Lễ không muốn cùng Ninh Tu Viễn xảy ra xung đột, lông mi hơi rũ, môi mỏng mím thành đường thẳng, nhìn không ra là cảm xúc, "Ở thư viện đọc sách."

Ninh Tu Viễn cười nhạo một tiếng, đều đại học, còn luôn là đem học tập treo ở bên miệng.

"Tạm thời buông tha cho cậu, về sau tốt nhất là đứng có giỡn mặt với tôi."

"..."Sầm Lễ không có trả lời.

Ninh Tu Viễn buông tay cậu ra, đứng dậy đi ghế điều khiển,được buông ra nhất thời còn không thể nhúc nhích, ven đường lộ ra ánh đèn mờ nhạt, mơ hồ có thể thấy trên cổ tay in hằn vệt tím đen do bị bóp mạnh.

Chiếc xe được khởi động chậm rãi di chuyển, Sầm Lễ hơi chút cử động, đem quần áo lộn xộn chỉnh lại cho tốt.

Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ xe nhìn khung cảnh bên ngoài, trên đường đi bộ người người thân thiết đứng trò chuyện vui vẻ với nhau, phòng học chìm trong bóng tối bỗng được bật sáng lên, cuộc sống đại học, thoạt nhìn đơn giản lại tốt đẹp, nhưng đôi mắt cậu lại là một mảnh tĩnh mịch.

Mọi sinh hoạt của cậu, như là bị gió lốc thổi quét, vốn có sự yên bình cùng an ổn phút chốc bị quấy loạn hỏng bét.

Cậu của hiện tại chỉ hy vọng Ninh Tu Viễn có thể nhanh chóng chán ghét cậu.

Xe ngừng ở bên ngoài một câu lạc bộ đêm, Sầm Lễ ngón tay cuộn lên.

"Xuống xe." Ninh Tu Viễn đối cậu nói.

"..."

Sầm Lễ rất ít tới loại địa phương này, thời gian của cậu toàn dùng cho việc học tập, thậm chí ktv đều đi rất ít, chỉ có vài lần, cũng đều là đi theo Ninh Tu Viễn trong quá khứ.

Cậu theo Ninh Tu Viễn đi tới một gian ghế lô ngoại, cửa bị đẩy ra, liền nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh.

"A Viễn, anh như thế nào không nói một tiếng đã bỏ đi rồi?" Bên trong có người hỏi.

"Hiện tại không phải đã trở lại rồi sao?" Ninh Tu Viễn ngữ khí không tốt lắm.

Ninh Tu Viễn đi vào, hai thiếu niên mặc đồng phục cao trung dán tới bên người hắn.

"Ai lại không biết điều như vậy, hôm nay còn dám chọc ngài sinh khí?" Trong đó một thiếu niên ngữ khí lấy lòng nói, rốt cuộc Ninh Tu Viễn nơi này là đại kim chủ, mỗi lần cấp tiền boa cũng không ít.

Ghế lô bên trong có người thấy Sầm Lễ đứng ở cửa, cùng Ninh Tu Viễn có quen biết, tất cả đều biết bọn họ có quan hệ, chỉ là cũng không có ai ở thời điểm, đi chọc Ninh Tu Viễn.

Thiếu niên lột một quả nho mọng nước đưa tới bên môi Ninh Tu Viễn, tư thế cực kỳ thân mật, Sầm Lễ đứng ở cửa thấy một màn này, chỉ cảm thấy ghê tởm.

Nhưng cậu còn không bằng người bên cạnh Ninh Tu Viễn, ít nhất người khác có quyền cự tuyệt.

"Vào đi." Hạ Xuyên đối cậu mà nói.

Hạ Xuyên là bạn của Ninh Tu Viễn, ban đầu Sầm Lễ đối người này ấn tượng còn tốt, nhưng sau này, cậu đem tất cả những người có quan hệ với Ninh Tu Viễn đều chán ghét như nhau, bao gồm chính bản thân cậu.

Hàng ghế bên ánh đèn lập loè, Sầm Lễ tìm một góc ngồi xuống, bên trong còn có không ít người, hút thuốc uống rượu, đàm luận rất nhiều đề tài,cậu có vẻ không hợp với bầu không khí xung quanh.

Ngày mai buổi sáng có cuộc thi, cậu hy vọng này nhóm người có thể kết thúc nhanh chóng một chút.

Kỳ thật cậu có tới hay không tới đều không có ảnh hưởng quá lớn, nhưng có rất nhiều thời điểm, Ninh Tu Viễn đều thích kêu cậu cùng tới.

Cậu cứ việc ngồi một góc, nhưng cậu vẫn là bị người nhắm rới.

Thiếu niên tiến lại đây cùng một ly rượu trắng muốn kính cậu, nồng độ cồn tương đối cao.

"Tôi không uống rượu." Sầm Lễ cự tuyệt nói.

"Cũng không biết Ninh thiếu coi trọng cậu ở điểm nào, cậu là bị bao dưỡng đã bao lâu?" Thiếu niên đè thấp thanh âm hỏi.

"..."Sầm Lễ sắc mặt trầm xuống.

"Cậu ở trên giường hẳn là rất có tư vị đi?"

Sầm Lễ ngón tay nắm chặt, trên mặt cũng mang theo vài phần tức giận, nhưng nhìn bộ dáng uy hϊếp của người đối diện, cậu chợt cảm thấy chính mình thực đáng thương.

Trên bàn đặt không ít quà tặng, hẳn là đám bạn của Ninh Tu Viễn tặng, hôm nay cậu cho rằng đối phương sẽ không tìm mình, nghĩ từ bệnh viện sẽ trở về thẳng nhà, lại xem tin nhắn, ngày mai buổi sáng bài thi cũng sẽ nắm chắc hơn.

Nhưng cậu bị Ninh Tu Viễn mạnh mẽ kéo tới đây, xem người khác đối với cậu giống như là tình địch tranh đấu nhau, trên thực tế, cậu cùng Ninh Tu Viễn một chút quan hệ cũng không có.

"Cậu nếu thích hắn, liền đi nói với hắn, không cần thiết ở nơi này cùng tôi lãng phí thời gian." Sầm Lễ thấp giọng nói.

"Đừng tưởng rằng bản thân ghê gớm." Thiếu niên mặt trầm xuống, ngữ khí chanh chua nói.

Đột nhiên, thái độ của cậu ta chuyển biến, cậu ta đem kia ly rượu trắng hắt trên người mình, dù cho trong phòng mở máy sưởi, cũng ít nhiều mang theo chút lạnh lẽo, thiếu niên sắc mặc ủy khuất nói, "Cậu nếu khinh thường tôi, cũng không cần làm như vậy......"

Sầm Lễ đang buồn bực, liền nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng nam nhân trầm thấp, "Làm sao vậy?"

"Không không có gì." Thiếu niên run run rẩy rẩy trả lời, quần áo bị rượu thấm ướt một mảnh,mảnh vỡ ly rượu rơi xuống trên mặt, cậu bộ dáng thoạt nhìn chật vật, lại nói, "Có thể là em không xứng mời rượu cậu ấy"

Bởi vì nháo ra tới tiếng động không hề nhỏ, có không ít người hướng bên này nhìn lại.

Ninh Tu Viễn cầm lại đây vài bình rượu cùng một cái ly, đem rượu mở ra, sau đó đem rượu đưa tới trước mặt Sầm Lễ.

"Uống hết đi." Ninh Tu Viễn lạnh lùng nói.

Hắn vốn rất tức giận, nếu là người khác, nào dám không tiếp điện thoại của hắn, Sầm Lễ cư nhiên dám trực tiếp bỏ qua điện thoại của hắn, hơn nữa hôm nay là hắn sinh nhật tuổi 21 của hắn, đối phương cư nhiên chẳng quan tâm.

"Tôi không uống rượu." Sầm Lễ nói.

Bên cạnh có người đứng xem thấy tình hình không ổn, khuyên, "Hôm nay là sinh nhật A Viễn, cậu cứ uống một chén đi, rượu này nồng độ cũng không cao."

"Ngày mai buổi sáng còn có cuộc thi, tôi không muốn uống rượu." Sầm Lễ trực tiếp trả lời, đứng dậy, "Các người tiếp tục, tôi về trước trường học."

Vừa dứt lời, đã bị người kéo lấy cánh tay, đối phương bên tai cậu thấp giọng nói, "Muốn chạy, hừ, dù sao tiền thuốc men của mẹ cậu cũng không cần Ninh gia thanh toán."

Dường như có hàn khí ập tới, Sầm Lễ thân thể chợt cướng lại.

***********************************

( Ài, cái tiêu đề khó chơi quá trời, mình không hiểu cái tiêu đề là nói đến Ninh Tu Viễn hay là Sầm Lễ nữa.

Cái chỗ mình note á mình chỉ dịch theo ý hiểu của mình thôi rồi sửa tiêu đề theo nó luôn, ai đọc hiểu được khúc đó thì góp ý nhé.

Chap này dài quá má ơii hơn 1500 từ, muốn gãy cái lưng, nể mấy chị dân edit ghê).