Chương 37: 37: Say Rượu Làm Loạn

Ninh Tu Viễn một đường đều phóng nhanh tốc độ xe, không đến mười phút đã tới bên ngoài nhà hàng tổ chức tiệc liên hoan.

Hắn đi tới cửa, thấy Sầm Lễ uống đến say không còn biết gì, đang bị Hàn Kham đỡ dậy, hai người thân thể dán cực gần, Sầm Lễ một cánh tay cư nhiên còn khoác trên vai Hàn Kham.

Dù sao cũng là hai người đàn ông, nếu là người ngoài nhìn thấy, khẳng định không cảm thấy có gì không ổn, nhưng Ninh Tu Viễn sát khí đằng đằng đi đến.

"Không thể nghĩ được thầy Hàn ngược lại trên mặt một kiểu, cõng người tâm một kiểu, đây là muốn mang người của tôi đi đâu?" Ninh Tu Viễn đi đến trước mặt Hàn Kham, tiếng nói âm trầm hỏi.

Hàn Kham nhíu mày nói, "em ấy thế nhưng chưa bao giờ nói mình là người của cậu."

Ninh Tu Viễn nắm chặt tay lại, bất quá trên mặt vẫn là làm bộ hòa khí, "Hóa ra thầy thích nhặt đồ người khác chơi xong vứt lại? Đã sớm muốn ngủ cùng cậu ấy?"

Bị Ninh Tu Viễn đột nhiên bôi nhọ, Hàn Kham sắc mặt trầm xuống, "Cậu chớ có nói bậy."

"Nếu là nữ sinh L Đại đều biết ngài thích đàn ông, chỉ sợ phải thương tâm thật lâu đi, tôi khuyên thầy vẫn là làm việc thật tốt đi, đừng cả ngày nhìn chằm chằm đồ vật của người khác." Ninh Tu Viễn thấp giọng nói, đem Sầm Lễ tay từ Hàn Kham đỡ lấy, trên mặt che kín khói mù.

(Đồ chó Ninh Tu Viễn)

Trước cửa khách sạn còn có không ít người đi lại, Hàn Kham chau mày, không muốn đem sự tình nháo lớn, nếu là kinh động đến học sinh trong trường, cũng đối với Sầm Lễ ảnh hưởng không tốt.

Bởi vì bọn họ ở ngoài khách sạn, hơn nữa bộ dạng đều rất xuất chúng, người qua đường cơ hồ sẽ quay lại nhìn bọn họ.

Hàn Kham nói," Ninh Tu Viễn, cậu bức bách người như vậy là phạm pháp."

Ninh Tu Viễn cười, " vừa khéo, đây đều là cậu ấy tự nguyện, thầy nên biết, có không ít người vì tiền tới nịnh bợ tôi, thầy cho rằng cậu ta là người tốt?

"..."Nghe thấy Ninh Tu Viễn nhục nhã Sầm Lễ, Hàn Kham mục quang như một đạo sương lạnh*.(vế câu sau miêu tả Hàn Kham rất hay nên mình để nguyên mẫu nhé)

Anh hiểu Sầm Lễ, cũng không phải loại người ham tiền tài, cùng anh ăn một bữa cơm, Sầm Lễ còn muốn chia đôi tiền với anh, ngay cả giúp anh phiên dịch tư liệu, cũng chưa bao giờ muốn thù lao lớn.

Mơ mơ hồ hồ, Sầm Lễ hơi nheo mắt, thấy trước mặt nam nhân khóe môi hiện lên một mạt ý cười, bộ dáng không lãnh tĩnh giống người thường, chỉ cần là một thằng đàn ông bình thường, sợ đều sẽ nhịn không được bị cậu dụ hoặc.

"Thấy không, cậu ấy chính là như vậy câu dẫn tôi." Ninh Tu Viễn nói giọng khàn khàn, ngón tay vuốt ve gương mặt Sầm Lễ, động tác thoạt nhìn ân ái cực kì.

Chẳng lẽ thật sự giống như lời Ninh Tu Viễn?

Lúc trước anh ở bệnh viện nghe được những điều mà hộ sĩ thảo luận, Sầm Lễ tới bệnh viện rất nhiều lần, nói vậy cùng Ninh Tu Viễn duy trì loại quan hệ không chính đáng, có một đoạn thời gian, nhưng anh hỏi Sầm Lễ, đối phương lại chỉ có lảng tránh.

Hàn Kham chất phác buông tay, đứng tại chỗ một lúc lâu cũng không động đậy.

Ninh Tu Viễn trực tiếp mang Sầm Lễ ly đi, hắn đem Sầm Lễ ném ở trên ghế sau, nắm tay chặt muốn chết.

Nếu là vừa rồi hắn không tới, Sầm Lễ với dáng vẻ này, lại chuẩn bị cùng Hàn Kham sẽ làm chuyện gì? Sợ không phải đã sớm có ý muốn thông đồng với Hàn Kham.

Không phải nói không biết uống rượu, lần trước hắn tổ chức sinh nhật còn không có như vậy, Ninh Tu Viễn sắc mặt âm trầm đến lợi hại, hắn lái xe trở về nhà, Sầm Lễ trên người còn mang theo một ít mùi rượu, hắn đem người từ trong xe mặt ôm ra.

Đi đến phòng khách, Giang Ngôn hỏi một tiếng, "A Viễn Sầm Lễ sao vậy, có muốn phân phó phòng bếp nấu canh giải rượu cho cậu ấy không?"

"Không cần." Ninh Tu Viễn lạnh lùng trả lời một câu, trực tiếp đem Sầm Lễ đưa lên lầu.

********************************.