Chương 1: Chó Con mừng như điên.

“Thẩm tổng.”

“Thẩm tổng……?”

Thẩm Nhiên không biết mình đã hôn mê bao lâu. Hắn không có ý thức.

Lại một lần nữa mở to mắt, Thẩm Nhiên thấy trước mắt là một khuôn mặt tinh xảo tựa điêu khắc, ngũ quan sắc nét mà không mất đi sự quý khí, nụ cười nhàn nhạt cùng mắt phượng hơi xếch lên, tựa như người trong truyện tranh bước ra

Là Cố Bách.

Mắt Thẩm Nhiên trừng lớn.

Cố Bách, ảnh đế đại mãn quán hô mưa gọi gió của giới showbiz, là người đã từng được Thẩm Nhiên theo đuổi, vì con người cao nhã tự phụ này, Thẩm Nhiên dùng thân phận tổng tài công ty giải trí cho hắn rất nhiều giúp đỡ trong sự nghiệp, tiền tài, cũng tặng không ít hàng xa xỉ.

Người trong giới cho rằng Thẩm Nhiên là kim chủ của Cố Bách, cũng có người cho rằng hắn chỉ là người theo đuổi bình thường.

Đến nỗi vì cái gì là ‘đã từng’…. Trước khi Thẩm Nhiên hoàn toàn mất đi ý thức, hắn tinh tường nhớ rõ chính mình gặp phải hỏa hoạn, mỗi một tấc làn da trên người đều bị ngọn lửa thiêu đốt, xương cốt vài nơi cũng bị xà nhà đè nát.

Trong nháy mắt đó, Thẩm Nhiên chỉ hận không thể ngay lập tức chết đi, mà không phải bị ngọn lửa chậm rãi tra tấn. Thẩm Nhiên đau đến mức không thể nghĩ cũng không hiểu được tại sao.

Bởi vì vụ hỏa hoạn đó là do Cố Bách lên kế hoạch, cũng là Cố Bách tự tay phóng hỏa, là Cố Bách liên hợp đối thủ cạnh tranh của Thẩm Nhiên tạo thành âm mưu nhằm vào hắn, mục đích của họ là cổ phiếu và tài sản của hắn. Rốt cuộc trước khi hỏa hoạn phát sinh Thẩm Nhiên đã từ bỏ theo đuổi.

Thẩm Nhiên đến tận khi chết mới nhìn thấu Cố Bách.

Giờ phút này, Thẩm Nhiên vẫn còn nhờ rõ hình ảnh Cố Bách đốt lửa sau đó trói hắn lại rồi quay người rời đi.

Vậy thì vì cái gì hắn vừa khôi phục ý thức lại thấy được Cố Bách.

Hắn… đã bị thiêu chết rồi mà?

“Thẩm tổng làm sao vậy?” Cố Bách cầm chén rượu trong tay, cười hỏi.

Thẩm Nhiên nhíu mày ngơ ngác nhìn bốn phía, hắn ở quán bar, ánh đèn lờ mờ, tiếng nói chuyện ồn ào, trên người mặc một bộ tây trang sạch sẽ.

Thẩm Nhiên thấy con số trong màn hình di động đang cầm.

_____ Là một ngày của 2 năm trước.

Đây… là mơ?

“Còn có thể bị làm sao, khẳng định là nhìn anh Cố đến ngây người!”

“Ha ha ha……. Đúng rồi, anh Cố đẹp như vậy, tôi là Thẩm tổng cũng vậy thôi!”

Quán bar đều là những ông chủ lớn cùng minh tinh đi theo họ ồn ào, vai chính của tiệc rượu lần này chính là Cố Bách cùng Thẩm Nhiên.

Thẩm Nhiên nghĩ ra rồi, ngày này là ngày cực kỳ có ý nghĩa mà hắn chuẩn bị bánh kem cùng chiếu đèn led để thổ lộ với Cố Bách trước mặt mọi người. Vài phút nữa là 12 giờ 1 phút cũng là Cố Bách ngày sinh nhật, đến lúc đó màn pháo hoa lớn nhất thế kỷ sẽ bắt đầu.

Thẩm Nhiên: “….”

Ý thức Thẩm Nhiên giờ phút này cực kì hỗn độn, trong đầu chỉ nghĩ “Mình cư nhiên không có chết” “Mình không chết lại còn muốn tổ chức sinh nhật cho người gϊếŧ mình”, mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, ánh lửa của vụ hỏa hoạn còn đang rõ ràng ngay trước mắt. Thẩm Nhiên thậm chí vẫn cảm thấy đau cùng sức nóng ngọn lửa áp bách hắn.

Vì thế trong mắt người ngoài chính là hình ảnh Thẩm Nhiên sâu kín nhìn Cố Bách, cảm xúc đáy mắt cuồn cuộn, sắc mặt âm trầm, hô hấp dồn dập.

Ngay sau đó đã bị mọi người hiểu thành____ ai oán.

Rõ rành rành một bộ dáng phẫn uất, đáng thương khi yêu mà không được đáp lại.

Nơi này cũng có bạn bè của Thẩm Nhiên, nhìn đến hắn như vậy đều nhịn không được tình thương của cha tràn lan, đặc biệt là Vu Sính- bạn thân của Thẩm Nhiên. Vu Sính vỗ bả vai Cố Bách cười nói: “Ai nha, anh Cố à, Thẩm tổng thật sự rất tốt với anh đó, anh sao không chấp nhận đi chứ!”

“Đúng vậy, Thẩm tổng vừa có tiền lại soái, chúng tôi hâm mộ đâu.”

Mọi người lại lần nữa ồn ào, không ai lưu ý khuôn mặt âm trầm của anh chàng đội mũ lưỡi trai ngồi trong góc. Tay hắn nắm chặt góc áo, như là cực kỳ phẫn nộ.

Mà vai chính Cố Bách lại chỉ cười cười nhẹ giọng nói: “Tình yêu phải xem duyên phận.”

“Anh Cố nói như vậy là không được rồi!”

“Đúng, đúng, lại đây , phạt anh một ly!”

Thẩm Nhiên nhìn mọi người rót rượu Cố Bách, như là những ngôi sao đang vây quanh mặt trăng. Người được một vị tổng tài của công ty lớn điên cuồng theo đuổi thì đi đến đâu cũng như là ngôi sao lóa mắt nhất, so hắn với một tên tội phạm phóng hỏa gϊếŧ người thậm chí là khinh nhờn hắn.

Thẩm Nhiên hít sâu một hơi, đời trước hắn vừa từ bỏ theo đuổi đã bị Cố Bách trả thù như vậy.

Nếu mà… Thẩm Nhiên cười lạnh, nhắn tin cho bí thư.

Thẩm Nhiên: Đèn lắp xong chưa? Pháo hoa thì sao?

Tiểu Phương: Thẩm tổng yên tâm, tôi biết Cố Bách rất quan trọng với ngài, lần này chuẩn bị cực kỳ đầy đủ, bảo đảm làm Cố ảnh đế cảm động mà đáp ứng ngài, còn lóe mù mắt mọi người ở đây! Đèn led nạm kim cương cùng màn pháo hoa kéo dài 15 phút sẽ chiếu sáng nửa thế giới! Hiệu quả không cần phải nói!

Tiểu Phương: Gà con nhảy nhót.gif

Thẩm Nhiên: Bánh kem đâu?

Tiểu Phương: Bánh kem ba tầng đính đá quý đang dùng tốc độ nhanh nhất ship tới, kem hoa hồng mỗi tầng không tan dù chỉ một giọt! Có lẽ qua đêm nay Cố ảnh đế sẽ là người yêu của ngài rồi! Thật đáng mừng!

Thẩm Nhiên: Hủy bỏ, bánh kem mang đi, đèn led tháo xuống, pháo hoa cũng không cần bắn nữa, làm không được về sau đừng nghĩ đi xem mắt.

Tiểu Phương:?!

Tiểu Phương: ???? Thật sự muốn hủy bỏ?

Thẩm Nhiên: Hủy hết đi.

Thẩm Nhiên: tay cầm đao gϊếŧ gà 5m.gif

Dù có là mộng hay gì đi nữa, đừng mơ hắn vừa mới bị thiêu xong lại tổ chức sinh nhật cho người thiêu mình.

A….. Nếu hiện tại hắn thu hồi hết thảy mọi thứ cho Cố Bách, thì Cố Bách sẽ nổi điên chứ nhỉ? Chắc là rất muốn đem hắn treo cổ?

Thẩm Nhiên nhìn đồng hồ, còn 7 phút nữa là đến 0 giờ.

Mà giờ phút này, bên ngoài quán bar đã bị phóng viên vây đầy, di động của hắn cũng không ngừng truyền đến tiếng thông báo của weibo.

Thẩm Nhiên trước đây cũng là một vị ảnh đế nhận được rất nhiều giải thưởng lớn, chỉ là do Cố Bách mà tai bị tật, sau đó Thẩm Nhiên lựa chọn giải nghệ, thành lập công ty giải trí tự sản xuất phim.

Thẩm Nhiên vốn dĩ là người nổi tiếng, bởi vậy việc hắn theo đuổi Cố Bách tất cả mọi người đều biết, đó càng là việc mà báo chí phóng viên rất quan tâm, hiện giờ trên weibo cũng đã có nhiều người ồn ào về chuyện này.

Tổ giải trí X: Thẩm tổng điên cuồng vì tình yêu, thuê hết một tòa nhà lớn bắn pháo hoa cho ngày sinh nhật của Cố ảnh đế!

XXX: Thẩm tổng thật là si tình… Hy vọng Cố ảnh đế nhận lời hắn.

XXX: Đồ hết thời kia đừng có mà bú fame Cố ảnh đế nữa! Dây dưa dây cà có khác gì fan cuồng không, tởm.

XXX: Lầu trên bị điên hả? Người ta bắn pháo hoa chắc gì đã là vì chúc mừng sinh nhật Cố Bách? Hơn nữa báo mạng nói Thẩm tổng theo đuổi Cố Bách mấy người cũng tin là thật?

XXX: Nhưng mà bọn họ thật sự hẹn nhau đi quán bar mà, phóng viên đang chờ ngoài cửa đó.

“Thẩm tổng! Thẩm tổng!”

Giờ phút này, một vị phóng viên liều mạng thò đầu vào cửa nhìn lén, thanh âm vì bị bảo vệ ngăn cản mà cực kì thê lương: “Xin hỏi ngài có tin tưởng làm Cố ảnh đế tiếp thu thổ lộ hay không…..”

“Xin hỏi ngài có phải đặc biệt yêu Cố ảnh đế….”

Thanh âm như sấm bên tai, như hát như khóc.

Thẩm Nhiên: “…”

A này.

“Thẩm tổng không cần để ý bọn họ hiểu lầm.” Cố Bách thấy sắc mặt Thẩm Nhiên cực kém cùng quầng thâm mắt , cười tủm tỉm hỏi: “Thẩm tổng mấy hôm nay không ngủ ngon sao? Ngài đừng thức đêm nữa. Chương trình ngài giám sát đang rất đươc yêu thích, không cần vất cả quá.”

Thẩm Nhiên đang bận hoàn thành một tiết mục lướt sóng. Cố Bách tuy rằng không phải người yêu nhưng lại thường xuyên quan tâm quá mức cùng đối xử đặc biệt, câu Thẩm Nhiên theo đuổi hắn nhiều năm mà không từ bỏ.

Thẩm Nhiên nhướng mày: “Thế cơ à?”

Bởi vì lỗ tai bị tật, ngữ điệu nói chuyện của Thẩm Nhiên có chút kì quái, lúc này nghe vào tai càng là không bình thường.

“Thật sự rất tốt đó! Làm rất nhiều người một đêm nổi tiếng.” Một vị ông chủ vóc người cao gầy chen vào nói: “Tôi hối hận rồi! Biết thế để Tiểu Vũ cũng tham gia, dựa hơi Thẩm tổng chút. Ngài xem hiện tại Tiểu Nguyên nối tiếng cực kì!”

Vị này vừa nói vừa vỗ vai người thiếu niên bên cạnh, đây chắc hẳn là “Tiểu Nguyên”.

Thẩm Nhiên ghé mắt nhìn lại.

Một chàng trai ngồi đó ăn mặc một bộ quần áo màu đen, nửa khuôn mặt bị mũ lưỡi trai che khuất, giống như muốn dung nhập bối cảnh nơi này.

Thẩm Nhiên nhớ rõ người này, là lưu lượng mới nổi gần đây, tên Nguyên Vọng, tham gia tiết mục lướt sóng của hắn, triển lãm tính cách nhiệt tình hoạt bát dễ gần cùng dáng người cực tốt mà có rất nhiều fan, đặc biệt là fan bạn gái cùng fan chị gái.

Nhưng dựa theo kí ức kiếp trước, Nguyên Vọng chỉ nổi được một thời gian, sau đó liền biến mất.

“Xin chào Thẩm tổng.” Chàng trai cười với Thẩm Nhiên cực kỳ lóa mắt, nhìn sạch sẽ, chân thành.

Thẩm Nhiên giật mình, gật gật đầu.

Vị ông chủ này nói tiếp: “Lần này cũng là tôi mang Tiểu Nguyên tới, vừa hay ngày mai là sinh nhật hắn, xem ra tương lai sẽ rất tốt.”

Các vị ông chủ lớn mang nghệ sĩ của công ty đến tiệc rượu là chuyện rất bình thường, Thẩm Nhiên không để trong lòng.

____thẳng đến bí thư báo cho hắn tin dữ

Thẩm Nhiên nhìn wechat, cau mày.

Bánh kem có thể trả lại nhưng là pháo hoa trên nóc nhà cao tầng quá mức long trọng, lại đã châm lửa, không đến năm phút nữa sẽ nổ, không còn kịp rồi.

Thẩm Nhiên: “…”

Thẩm Nhiên: Chữ trên đèn led có thể thay đổi không?

Tiểu Phương: Đổi được, nó chỉ là hình chiếu thôi, sửa lại trên máy tính là được.

Thẩm Nhiên: Tốt, tên trên đèn led đổi thành Nguyên Vọng.

Tiểu Phương: ???

Thẩm Nhiên: Mau. Tên trên bánh kem cũng bỏ đi.

____ bây giờ là 11 giờ 57 phút chỉ còn 3 phút là đến 0 giờ.

Tim Thẩm Nhiên đập rất mau, nhưng trên mặt không hiện, ngẩng đầu cười nói: “Nguyên Vọng, tôi vẫn nhớ rõ, cũng cảm ơn cậu làm ratting ‘rẽ sóng’ tăng cao.”

Bởi vì đeo máy trợ thính, ngữ điệu của hắn có chút kì quái, thanh âm cũng nhỏ nhưng không làm cắt giảm khí thế bản thân.

Nguyên Vọng ngẩng đầu, thấy Thẩm Nhiên khí tràng áp người cũng không sợ, lộ ra biểu tình vui mừng “Cảm ơn Thẩm tổng.”

Ngoan ngoãn lại đáng yêu, nhìn qua rất dễ lừa.

“Tôi có một phần kịch bản rất thích hợp với cậu.” Thẩm Nhiên nói: “Sau này mong được hợp tác.”

Ánh mắt Nguyên Vong sáng lên, còn chưa kịp nói gì đã nghe tiếng “Phanh____” từ bên ngoài truyền đến.

Phát pháo hoa đầu tiên bắn lên không sau đó là từng chùm pháo hoa chiếm cứ một góc trời.

Trời đêm nở rộ đủ mọi màu sắc pháo hoa làm đám phóng viên bên ngoài cực kì kích động.

Pháo hoa hoa lệ, sáng lạn kéo dài không dứt xuyên qua cửa sổ ánh vào quán bar, Cố Bách nắm ly rượu, cười lắc đầu: “Thẩm tổng đừng tiêu pha như vậy.”

“Thẩm tổng có tiền, ra tay thật xa hoa!” Vu Sính hướng Cố Bách huýt sáo.

Vu Sính là bạn thân của Thẩm Nhiên, vẫn luôn muốn tác hợp 2 người họ.

Cố Bách dừng một chút rũ mắt nói: “Tôi thật quý trọng những thứ người khác vì mình làm, cũng rất cảm động. Nhưng mà tôi càng thích sự hòa hợp giữa hai linh hồn, hai trái tim hơn.”

Cố Bách đã vô số lần ám chỉ hắn không thích Thẩm Nhiên lạnh như băng, bén nhọn, theo đuổi hắn không tốt. Hắn hy vọng tìm được người yêu cùng hắn nói về mộng tưởng, nghệ thuật, sinh hoạt. Sinh hoạt nghiêm cẩn như Thẩm Nhiên đối với hắn là người toàn hơi tiền, không thú vị, cứng nhắc.

“Ái chà chà, thật là lãng mạn!” Một người kích động chen vào nói: “Nhớ đến thời gian còn trẻ tôi cùng vợ mình đâu! Cố ảnh đế nhìn kìa!”

Pháo hoa tổ hợp sắp hàng thành bốn chữ —— sinh, nhật, vui, vẻ.

Cố bách nói: “Lãng mạn không trọng hình thức, chú trọng tâm ý.”

Mà khi Cố Bách nói chữ “Ý” xong, đèn led sáng lên.

—— Tương lai sáng lạn, tiền đồ như gấm, năm năm tháng tháng qua đi không thay đổi thiếu niên Nguyên Vọng.

Nguyên, Vọng.

……

Từ từ?

Thế giới im lặng, người xem livestream cũng im lặng.

Cùng lúc đó, không khí trong quán bar đọng lại.

Cố bách nhận thấy được không thích hợp, ngẩng đầu nhìn ra ngoài.

Cố bách:???

Nguyên vọng:!!!

Chuyện, chuyện tốt như vậy còn tồn tại?