Chương 1: Xuyên qua

Kim giờ động, 12 giờ rồi.

Tô Mộ Chi tắt di động, đi vào giấc ngủ, tư thế ngủ thật sự rất ngoan.

Chiếc đèn ở đầu giường độ sáng quay về thấp nhất.

Dưới ánh đèn lập lòe là làn da trắng nõn của thiếu nữ.

Ước chứng mất điện khoảng 1 giờ.

Mùa hè đáng sợ nhất chính là mất điện.

Điều hòa, đèn bàn, quạt, tất cả đều dừng.

Trán Tô Mộ Chi bắt đầu đổ mồ hôi.

Cô đá chăn, tiếng thở dốc nặng nề.

Nếu chỉ là vì nóng thì không đến mức như thế.

Cô mơ một giấc mơ.

Trong giấc mơ cô bị đè lên bức tường sập xệ ở khu tiểu khu cũ.

Thiếu niên ăn mặc khắc khổ nhưng diện mạo vô cùng tinh xảo khí phách, tức giận đến sắc mặt trắng bệch, bờ môi run nhè nhẹ.

Hắn gắt gao nắm lấy tay của Tô Mộ Chi, đem cô kéo vào ngôi nhà sắp sụp không một bóng người.

Không chút thương tiếc nào đem cô đè ở trên bức tường nát.

Cô mơ hồ nghe thấy tiếng hắn nổi giận đùng đùng chất vấn cô.

Mà cô chỉ ôn nhu mà cười.

Giống như nhìn một đứa bé nhìn hắn.

Tất cả chất vấn hóa thành sự không màng tất cả của thiếu niên, giống như điên rồi điên cuồng cắn môi cô.

Tô Mô Chi bị tinh xảo thiếu niên phẫn nộ cướp đi toàn bộ hô hấp, chỉ có thể từ trong miệng người cướp đoạt đáng thương mà cố gắng hô hấp.

“Ngươi điên rồi!”

Tô Mô Chi dùng toàn bộ sức lực đẩy thiếu niên.

“Tôi sao mà điên rồi! Thì cùng là em bức điên rồi!”

Thiếu niên cười đến tối tăm cuồng bạo, trong mắt lập lòe điền cuồng muốn đồng quy vô tận.

Tô Mộ Chi nghe được tiếng váy của chính mình bị xé mở.

“Tê kéo!”

Thiếu nữ trong lúc ngủ mơ, tiếng thở dốc ngày càng dày đặc.

Hình ảnh trong mộng từng bức từng bức lướt qua.

Tô Mộ Chi bừng tỉnh.

Trán cô mồ hôi đầy đầu, muốn vươn tay lấy cốc nước lại vô tình làm vỡ nó.

Vụn thủy tình rơi khắp mặt đất.

Đó là hình ảnh cô lần đầu tiên xuyên qua.

Dạo gần đây không biết làm sao, mỗi tối đều lặp lại các hình ảnh này.

Cô xuyên vào một quyển tiểu thuyết "ngây thơ" vườn trường.

Tình tiết nữ mặc nam trang cũ rích mà mười mấy năm trước phim truyền hình đều dùng.

Điều hấp dẫn cô là tên của nam phụ giống y như tên cô.

Bởi vì muốn biết kết cục của hắn nên cô mới kiên nhẫn xem tiếp.

Mười năm trước lưu hành một câu.

“Nam chủ là của nữ chủ, nam phụ là dùng để thương.”

“Tô Mộ Chi” cũng không thoát ra khỏi các định luật này.

Nam phụ là nhân vật kiếm được nhiều nước mắt của người đọc nhất.

Trái lại, cốt truyện của nam chủ và nữ chủ đều là ngọt ngọt ngào ngào.

Nữ chủ đối với nam chủ là nhất kiến chung tình.

Bởi vì quá thích nam chủ, nhưng nam chủ lại học trường nam sinh, vì thế liền nữ mặc nam trang trà trộn vào.

Hai người đánh bậy đánh bạ trở thành bạn cùng phòng, bắt đầu các tình tiết lãng mạn dở khóc dở cười hàng ngày.

Một năm sau, hai người cùng nhau thi đậu vào trường đại học tốt nhất cả nước.

Lúc này nữ chủ công khai thân phận là con gái ở trước mặt mọi người.

Kết cục là happy ending.

Nam chủ là hồi nhỏ bị bắt cóc, hắn người kế thừa duy nhất của hào môn thế gia số một.

Khi còn ở xóm nghèo bị trong ngoài không đồng nhất trà xanh bạch nguyệt quang lừa gạt cảm tình.

Trong tiểu thuyết phần ngược duy nhất là lúc đầu nam chủ đối vời tra nguyệt quang không buông bỏ được.

Hận là bởi vì không thể buông bỏ mà cố chấp yêu.

Nữ chủ vì thế mà âm thầm khóc trộm rất nhiều lần.

Nhưng mà hận cũng vô dụng, tra nguyệt quang trước lúc nam chủ trở về hào môn đã mặc bệnh lạ mà qua đời.

Nhưng cô có tinh thần đánh mãi không chết như tiểu cường, cuối cùng cũng sưởi ấm đến nam chủ khiến hắn quên đi tra nguyệt quang, chuyển tình yêu đến cô.

Còn Tô Mộ Chi xuyên đến, chính là tra nguyệt quang của nam chủ Tô Tiểu Nguyệt.

Một cái tên bình thường nhưng diện mạo vô cùng xinh đẹp thanh thuần thiếu nữ.

Lớn hơn nam chủ hai tuổi.

Cô đem tâm tư đơn thuần nam chủ lừa quanh vòng vòng.

Dùng tiền làm công tiết kiệm một năm của hắn mua một chiếc váy hàng hiệu.

Đi ăn với kẻ có tiền, lại bị đang ở nhà hàng làm công nam chủ bắt gặp.

Nam chủ vẫn đang vì cô mà tích góp tiền.

Chính là một tu la tràng như vậy.

Mà càng tu la tràng chính là lúc ấy nam chủ đã biết thân thế của mình.

Tô Mộ Chi không có đãi ngộ của các nữ xuyên sách, không có cốt truyện nữ chủ nghịch tập.

Trên cổ cô ghim một con dao.

Hệ thống 009.

Nó bắt buộc Tô Mộ Chi chỉ có thể đi theo cốt truyện, làm nam chủ yêu cô, sau đó hung hăng đùa giỡn hắn, hoàn thành một cái phục bút trước cốt truyện chính.

Nếu không làm theo tra nguyệt quang sẽ chết, thân thể của Tô Mộ Chi ở đời sống hiện thức cũng sẽ chết.

Cô hoàn toàn bị ép thỏa thuận.

Tô Mộ Chi rất tiếc mạng, mang tinh thần chết bạn hơn chết mình.

Cô lựa chọn tổn thương nam chủ, hoàn thành cốt truyện.

Hơn nữa còn hoàn thành vô cùng xuất sắc.

Nó gặp được nam chủ so với nguyên tiểu thuyết còn hận cô hơn.

Hận không thể gặm xương uống máu cô.

Nhưng cô đã trở về thế giới hiện thực hai năm.

Xuyên cũng đã là việc của hai năm trước.

Cách tay Tô Mộ Chi đặt lên trán, mở đèn pin trong điện thoại, nằm thở dốc nặng.

Trong phòng càng ngày càng nóng.

Chỉ cần nhắm mắt lại, cái loại cảm giác không có sức chống trả, mặc người xâu xé nhịp tim cứ vây quanh cô.

Có cảm giác giống như nam chủ đang nằm trên người cô.

Tô Mộ Chi không biết rằng là mất điện nửa tiếng sau đã có điện lại.

Nhưng mà phòng cô vẫn là một màu đen.

Cuối cùng đến cả điện thoại cũng hết pin.

Thời điểm mặt trời mọc, trong phòng đã không còn một bóng người.

“Tô Mộ Chi, tỉnh tỉnh. Tỉnh tỉnh!”

Tô Mộ Chi mờ mịt mà mở to mắt, bị một cánh tay béo không nói đạo lý chút nào mà đè lên mặt cô.

Tô Mộ Chi phía sau lưng ớn lạnh, té ngã lộn nhào mà bò đến một bên, nhìn chủ nhân của tay béo .

Trong con mắt màu trà lộ ra sự kinh ngạc không thôi.

Cô nhớ rõ cô là sống một mình, người từ đâu ra ……

“Cậu nhìn cái gì đâu, còn có mười phút liền vào lớp. Cậu còn không rời nổi giường?”

Tiểu mập mạp mồm to gặm hamburger, phô mai nồng đậm tràn ra.

Tiểu mập mạp tay còn lưu lại vô cùng da thịt cảm xúc mịn màng của Tô Mộ Chi, nhìn thoáng qua Tô Mộ Chi trốn ở góc phòng, cả người thịt mỡ run lên.

Đóng cửa đi ra ngoài trước.

Một người nam nhân mà làn da giống thạch trái cây ……

Cùng lúc đó, Tô Mộ Chi lại nghe được thanh âm máy móc kia kiến cô căm thù đến tận xương tuỷ kia.

“Ta là hệ thống 009, hoan nghênh đến với "giả nam trong trường quý tộc" thế giới.”

Bàn tay đang nắm chăn của Tô Mộ Chi chậm chậm nắm chặt.

“Người chơi Tô Mộ Chi, thân phận xuyên qua, nam phụ Tô Mộ Chi, bách hóa nghiệp Tô gia thiếu chủ.”

“Tuyên bố nhiệm vụ: Lấy thân phận nam phụ, làm nam chủ thích ngươi.”

“Ngươi điên rồi?! Nam chủ là trai thẳng! Sao có thể thích con trai?!”

Tô Mộ Chi đỏ con mắt.

Máy móc âm thanh tiếp tục không có cảm xúc mà phân bố nhiệm vụ.

“Nhiệm vụ thất bại trừng phạt: Hai cái thế giới đồng thời mạt sát.”

“Nhiệm vụ thất bại tiêu chuẩn:

Bị nam chủ phát hiện là con gái.

Bị nam chủ phát hiện ngươi cùng Tô Tiểu Nguyệt là cùng một người.

Nam chủ không có yêu ngươi.”

“Nhiệm vụ bắt đầu.”’

Tô Mộ Chi chậm rãi hồi lại thần.

Nói cách khác, thế giới này chính là thế giới cô đã từng đã tới trước kia.

Không phải thế giới song song.

Nam chủ chính là người bị cô đùa bỡn cảm tình Cố Tu Diễn.

Tô Mộ Chi toàn thân chậm rãi vô lực mà nằm xuống.

Cô đến tận bây giờ vẫn chưa thoát ra khỏi bóng ma bị hắn hôn chết.

Hiện tại hệ thống nói cho cô, cô lại phải đi câu dẫn hắn.

Hơn nữa với thân phận nam sinh.

Hai năm không thấy, nam chủ trở về chân chính gia tộc, đại khái càng ngày càng bộc lộ tài năng……

Tô Mộ Chi bởi vì xuyên qua sự tình, thể lực tiêu hao quá độ, lại thêm tâm tình cực kém, còn muốn tính toán kế tiếp sự tình.

Trực tiếp không có đi học.

Cô hồi tưởng nam phụ trong tiểu thuyết.

“Tô Mộ Chi”, anh tuấn, chuyên tình, tài hoa hơn người, nhưng mà liền thích hay nuôi nấng mèo hoang, hay cùng chó hoang nói chuyện - ngốc bạch ngọt nữ chủ.

Vì nữ chủ, hắn phải trả giá rất lớn là mất đi cơ hội cuối cùng cứu vớt gia tộc, còn tuổi nhỏ bị chúng bạn xa lánh, cuối cùng lưu lạc xuất ngoại, từ một cái quý công tử biến thành phát sốt cũng không dám đi bệnh viện một người lưu lạc âm nhạc gia.

Cuối cùng bệnh chết ở đường phố Châu Âu như thơ như họa.

Khiến người thổn thức không thôi.

Bên dưới ký túc xá, bốn năm người nam nữ trung niên ăn mặc đồng phục thống nhất , nhìn như giúp việc trong gia đình giàu có.

“Diệu Diệu, ổn trọng một ít, con hiện tại là nam sinh.”

Lư Sân, hoặc là nói hiện tại gọi Lư Hâm là một nữ sinh, mặt mày hớn hở lập tức mà an tĩnh lại.

“Con cũng không có cách nào mà, tưởng tượng đến về sau là có thể cùng lớp với Cố Tu Diễn ca ca, con liền không khống chế được mà vui vẻ. Hì hì!”

Lư Hâm kéo một cái rương hành lý nho nhỏ, chạy nhanh, tại chỗ ngoặt, đυ.ng ngã một nam sinh.

Đối phương bị cô đâm mà "vững chắc" té ngã một cái.

Lư Hâm vừa thấy, vội vàng bò dậy.

“Thực xin lỗi thực xin lỗi, bạn học cậu không sao chứ. Cậu muốn đi đâu tôi đỡ cậu đi.”

Nam sinh ngẩng đầu, Lư Hâm lập tức đỏ mặt.

Không hổ là quý tộc học viện Newster, tùy tiện đυ.ng vào một cái tiểu ca ca cũng quá đẹp đi……

Đôi mắt màu trà thật là khiến người khác muốn phạm quy.

Hơn nữa tiểu ca ca tính tình cũng rất tốt.

Sinh động diễn giải cái gì gọi là ôn lương như ngọc quý công tử.

Lư Hâm vỗ vỗ mặt chính mình.

Cô thật hoa si, cô tới nơi này là vì Cố Tu Diễn ca ca, như thế nào có thể tùy tùy tiện tiện một người liền đem cô bắt lên thuyền giặc đâu!

Người bị đυ.ng vào là Tô Mộ Chi.

Đại khái là tại vì xuyên qua linh hồn dung hợp, thân thể cô hiện tại vô cùng yếu.

Sắc mặt tái nhợt toàn mồ hôi.

Tô Mộ Chi nhẹ nhàng lắc đầu, cô muốn đi phòng y tế, hơn nữa là cái khá xa kia.

Giáo y phòng y tế gần kia, là một đại soái ca, y thuật nghe nói xuất thần nhập hóa, nhưng hắn là thần trợ công của nữ chủ.

Không thể đi.

Xa hơn là một đứng đắn lão giáo y.

Cô thời điểm lần đầu tiên xuyên qua cũng là như thế này, coi như phát sốt trị liệu bình thường là được.

“Không cần.” Tô Mộ Chi vừa nói ra khỏi miệng, liền cùng với âm ho khan không dừng được.

Cảm giác thân thể sắp bị đào rỗng.

“Cậu xem, đều là tôi không tốt, tôi đem cậu đâm thành như vậy. Tôi nhất định phải phụ trách.”

Nữ chủ thực cố chấp, chính là không chịu buông tha cho Tô Mộ Chi.

Tô Mộ Chi không thể nói chuyện, chỉ cần nói là một trận ho.

Chân cô bắt đầu mềm đứng không vững, não cũng bắt đầu mơ mơ hồ hồ.

Lư Hâm thẹn thùng mà quay mặt đi, tự mình cổ vũ.

Tiểu ca ca này thời điểm ánh mắt mê ly như thế nào so vừa nãy còn mê người hơn……

Không thể bị mê hoặc, Cố Tu Diễn ca ca còn đang chờ cô đâu!

Từ chỗ ngoặt một người sải bước ra tới.

Sắc mặt lãnh đạm, nhìn thập phần xa cách, rất có khoảng cách.

Hắn mặc đồng phục lớp 12 của học viện quý tộc Newster , thẳng tắp hướng về phía Lư Hâm đi tới.

Lư Hâm tim đều mau nhảy ra.

Sau đó vòng qua cô, cong lưng, trực tiếp đem Tô Mộ Chi trên mặt đất một cái công chúa ôm ôm lên.

Một đại soái ca ôm một cái đại soái ca khác, một cái khí phách một cái văn nhược sinh bệnh, hình ảnh là thập phần đẹp mắt.

“A! Cố ca ca……”

Lư Hâm mới phản ứng lại.

Cố Tu Diễn cúi đầu.

Trong cánh tay “Thiếu niên”,đem chính mình hoàn toàn bao vây lại, thân thể không thể khống chế mà cứng đờ lên.

Đeo khẩu trang, trên mắt kính là một tầng sương màu trắng.

Lông mi run rẩy vời tần suất lớn.

Bị dọa, cho nên thở gấp.