Chương 1: Toà lâu đài cổ xa hoa

Chuyển ngữ: Team Sunshine

“Tư Viện, mình muốn ăn cá sốt chua ngọt, thịt xào chua ngọt, và cả món Phật Nhảy Tường cậu nấu.” Mễ Lạc vừa vào nhà đã đá văng đôi giày cao gót, giật đôi bông tai kim cương lấp lánh xuống, ngả người xuống sô pha, toàn thân rụng rời không muốn nhúc nhích.

Bộ váy dạ hội hai dây màu đen ôm sát khuôn ngực đầy đặn của cô ấy. Cô ấy có gương mặt xinh đẹp, quyến rũ kiêu sa, một khi đã làm nũng thì hệt như chú vàng anh nhỏ, đáng yêu khiến người ta thương tiếc.

Làn da trắng mịn như tuyết, làn váy đen tuyền càng làm tôn lên vẻ hấp dẫn khó cưỡng.

Tư Viện gập máy tính lại, cô kéo lại làn váy tốc lên cao của cô ấy: “Cho dù không có ai ở đây cũng đừng nên như vậy.”

Đôi mắt của Mễ Lạc cong cong, cô ấy bật cười: “Tư Viện, cậu cổ hủ quá rồi đấy, hèn gì người đàn ông của cậu chạy theo người ta mất tiêu.”

Cô ấy vừa dứt lời, bầu không khí trở nên nặng nề hơn. Mễ Lạc biết bản thân lỡ lời, nhưng coi ấy đã nhanh mồm nhanh miệng không kiêng nể gì quen rồi, cũng không định xin lỗi.

Ngược lại là Tư Viện, cô châm chọc tự giễu: “Cậu nói đúng, mình đúng là đã quá cổ hủ, bảo thủ quá mức.”

Cô cũng không tức giận, bước vào phòng bếp mang tạp dề, lấy nguyên liệu từ trong tủ lạnh ra, yên lặng nấu ăn.

Mễ Lạc liếm môi mình rồi ngồi dậy. Cô ấy nhìn táo đỏ trên bàn, tiện tay lấy một quả lên gặm.

Mễ Lạc đi chân trần vào phòng bếp, cô ấy nhìn theo bóng lưng bận rộn của Tư Viện, hỏi: “ Cậu tìm việc sao rồi?”

Tư Viện hơi khựng lại, cô lắc đầu. Việc này tiến triển rõ ràng không mấy lạc quan, cô ba mươi rồi, trong thời điểm ngành nghề nào cũng đang nhấn mạnh muốn trẻ hoá lao động, ba mươi tuổi không nên tìm việc, mà hẳn nên lập nghiệp.

Nhưng cô lấy đâu ra tiền vốn để start up chứ?

Bạn trai hẹn hò hơn mười năm lấy tiền của cô đi lập nghiệp, thất bại liên miên, sau cùng còn dụ cô lấy ra số tiền còn lại rồi cao chạy xa bay. Trước khi đi còn chỉ trích Tư Viện là một người phụ nữ xui xẻo buồn chán cùng cực, nguyên nhân hắn ta không thể làm giàu được đều tại cô làm liên luỵ cả.

Tư Viện muốn khóc không ra nước mắt. Bởi vì cô không đóng nổi tiền nhà, nên bị chủ nhà đuổi ra ngoài. Lúc kéo theo va li bước đi trên đường, cô đã gặp được Mễ Lạc.

Mễ Lạc thấy cô như vậy, mặc kệ mọi chuyện ra sao cũng đòi dắt cô về nhà.

Tư Viện biết cô ấy đã gả chi một người giàu có, nhưng không hề biết là gả được tốt như vậy. Chiếc xe di chuyển vào trong một trang viên xa hoa. Nhìn từ xa có thể trông thấy một toà lâu đài phong cách Châu Âu cực kỳ hoa lệ. Bên trong trang viên, rừng cây Tùng cây Bách xanh ươm được cắt tỉa gọn gàng ở hai bên đường xe chạy. Trước lâu đài là một đài phun nước cực lớn. Từng khóm hoa hồng trắng khoe sắc trải dài ở hai bên đường xe chạy uốn lượn.

Đây là giống hoa hồng Anh, bên trong trang viên thắm đượm phong cách khiêm tốn đơn giản của London.

Tư Viện không khỏi thấy tự ti, tuy là bạn học đại học với nhau, nhưng có một số người từ khi sinh ra đã luôn có cuộc sống tốt hơn cô quá nhiều. Khi đó cô định rằng chỉ ở lại uống trà xong rồi đi, nhưng Mễ Lạc không chịu, cô ấy biết cô không còn nơi để về, buộc phải giữ cô ở lại bằng được, bảo rằng đợi cô tìm được công việc rồi mới dọn đi cũng không muộn.

Tư Viện thật sự không còn nơi nào để đi, đành mặt dày ở lại.

Vì chút lòng tự trọng còn sót lại, cô chủ động ôm hết trách nhiệm của một người làm. Giúp lau dọn phòng ốc, nấu cơm, giặt giũ.

Kể ra cũng lạ, trang viên rộng lớn như thế nhưng người làm thì không có bao nhiêu. Cả toà lâu đài này, cô chỉ gặp qua mỗi quản gia, tài xế, và một vài người làm vườn.

Mễ Lạc nói chồng cô ấy không thích nhiều người quá, vậy nên trong nhà chỉ có người lau dọn theo giờ đến làm việc nhà, chứ người ở thì không nhiều.

Tư Viện cảm thấy là lạ, nhất là ánh mắt quản gia nhìn cô, cứ khiến cô lạnh sống lưng.

Đó là một ông cụ nghiêm túc, gương mặt dài đôi mắt xếch, màu mắt ông ta màu xanh xám. Lúc nhìn chằm chằm ai, ngay cả người chính trực đàng hoàng cũng không khỏi cảm thấy sợ sệt, sợ rằng mình làm gì sai trái sẽ bị ông ta trách mắng thật nghiêm khắc.

Nhưng cô chưa từng thấy quản gia nổi giận, ông ta làm gì cũng đúng mực lễ phép, chu đáo đáng tin cậy. Nghe Mễ Lạc muốn giữ mình ở lại cũng không hỏi gì nhiều, chỉ yên lặng nghe theo sắp xếp chỗ ở cho cô.

Mễ Lạc nói với cô, chỉ cần xem ông ta như người máy là được, có gì cứ dặn dò ông ta, ông ta có thể giúp cô hết. Tư Viện đương nhiên là không dám làm vậy, cô chẳng qua chỉ là một vị khách đến ăn nhờ ở đậu, sao dám hất mũi lên sai khiến quản gia nhà người ta được.

Thấp thỏm ở được vài ngày, thấy những người sống ở đây không hề nhìn cô bằng ánh mắt khác thường, Tư Viện mới yên tâm hơn nhiều.

Trang viên rất lớn, nghe nói số lượng phòng cũng hơn trăm căn. Tư Viện thực sự không hiểu sao Dự Kinh lại có thể sở hữu một trang viên tư nhân rộng lớn nhường này.

Mễ Lạc kể rằng tổ tiên nhà họ Ôn đã dọn đến Châu Âu vào chiến tranh thế giới thứ hai, liên hôn với quý tộc nước Anh, sau công sức gầy dựng phát triển của mấy đời ông cha, sự nghiệp gia tộc càng thêm hưng thịnh. Nơi này chỉ là tí gia sản nhỏ nhoi của bọn họ ở mảnh đất Trung Quốc này mà thôi, chồng của cô ấy còn có cả tước vị công tước cơ.

Lúc nhắc đến điều này, Mễ Lạc không khỏi đắc ý.

Cô ấy vốn xinh đẹp, lúc còn ngồi trên ghế nhà trường đã thường trốn học đi hẹn hò, gặp gỡ đủ loại con nhà giàu, được mọi người vây quanh tung hô. So với Tư Viện có vẻ ngoài tầm thường chỉ biết vùi đầu học hành, cuộc sống của cô ấy phong phú đa dạng hơn nhiều.

Trước đây những người ở trường thường xem thường, hay ở sau lưng đặt điều nói xấu cô ấy đủ thứ. Cũng chỉ có mỗi Tư Viện không tham gia mấy việc này, đây cũng là lý do Mễ Lạc chịu kết bạn với cô.

Theo lời của Mễ Lạc, Tư Viện có nội tâm thuần khiết sạch sẽ, là một người xứng đáng để làm bạn.

Nhớ đến đây, Tư Viện thấy hơi có lỗi. Lần đầu nhìn thấy trang viên to nhường này cô còn từng thấy ghen tỵ. Tuy chỉ trong một phút giây ngắn ngủi, nhưng cô thực sự đã từng ghen tỵ. Suy nghĩ hằn học rằng cô gái này chẳng qua là có vẻ ngoài xinh đẹp mới có được cuộc sống sung túc như vậy. Nhưng cô đã nhanh chóng tỉnh ngộ, cười nhạo vẻ điên cuồng xấu xí của bản thân.

Hạnh phúc của người ta đều đến từ nỗ lực của chính họ, cô ghen tỵ làm gì?

Sống ở đây được một khoảng thời gian, Tư Viện muốn nhanh chóng tìm được việc để sớm ngày dọn đi. Mễ Lạc từng nói muốn nhờ chồng cô ấy giúp đỡ sắp xếp một chức vị cho cô, nhưng Tư Viện đã từ chối.

Bạn thân bây giờ đã ở vị trí khác xưa, cô còn tiếp tục bám lấy cô ấy, khó tránh sẽ bị nghi ngờ có ý muốn trèo cao. Cô chỉ còn một chút lòng tự trọng ít ỏi đến đáng thương mà thôi, không muốn bị ai cười nhạo châm chọc nữa.

Mễ Lạc thấy vậy cũng không miễn cưỡng thêm, cô ấy tiếp tục trải qua những ngày tháng hưởng lạc ca múa tối ngày.

Chồng của cô ấy thường rời nhà đi công tác, cô đã đến đây gần một tháng rồi cũng chưa gặp được chồng cô ấy bao giờ, trong nhà cũng không có lấy một tấm ảnh. Mễ Lạc dường như cũng không bận tâm, ngày nào cũng dạo phố mua sắm, tham dự các thể loại tiệc tùng tiệc tối.

Cô ấy thường uống đến say khước về nhà, quấn lấy Tư Viện đòi cô nấu canh tỉnh rượu cho mình.

Hôm nay cô ấy về khá sớm, trên người cũng không có mùi rượu. Mễ Lạc gặm táo: “Viện Viện, nếu như không ổn thì cậu đến công ty của chồng mình làm việc nhé. Hôm nay đúng lúc anh ấy trở về, mình nói với anh ấy thử, cũng chỉ tốn có một câu nói thôi mà.”

Tư Viện nhấc nắp nồi, đôi mắt cô bị làn khói nóng hổi thấm ướt. Suy đi ngẫm lại, mặt mũi cũng không thể làm cơm ăn được. Khóe môi cô khẽ mấp máy, cười nói: “Được, vậy mình đành mặt dày chấp nhận vậy.”

Không thể ở lại thêm được nữa, phải có công việc trước, rời khỏi đây xong rồi tính.

Mễ Lạc vui mừng, cô ấy nhào đến ôm chầm lấy cô ríu rít không ngừng: “Cuối cùng cậu cũng chịu gật đầu rồi, cậu yên tâm nhé, mình nhất định sẽ nhờ chồng mình tìm một công việc nào mà tiền nhiều làm ít.”

Nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh rất đầy đủ, nhưng làm món Phật Nhảy Tường thì không kịp. Tư Viện dọn món cá sốt chua ngọt cùng với thịt heo xào sốt chua ngọt lên bàn. Cô làm thêm hai món ăn kèm cùng với một món canh nữa. Lúc đi ra lần nữa, trước bàn cơm đã có thêm một người đàn ông mặc sơ mi trắng.

Anh sở hữu một gương mặt lai, đường nét ngũ quan rất sâu sắc rõ nét, điển trai vô cùng, thậm chí còn đẹp trai hơn mỹ nam số một thế giới do tạp chí Time bình chọn. Tay áo sơ mi trắng vuốt lên tận cổ tay, cúc áo trước ngực mở ra hai cúc để lộ xương quai xanh. Người đàn ông đó đang lướt tay trên máy tính bảng, nghe thấy tiếng động bèn ngước mắt lên nhìn, đôi mắt màu lam sâu thẳm không thấy đáy mang theo ý dò xét rơi trên người Tư Viện.

Sau khi thấy Tư Viện, gương mặt lạnh lùng của anh lộ vẻ không vui. Khí chất lạnh lùng im ắng toả ra từ người đàn ông đó doạ Tư Viện sợ chết khiếp. Cô bê bát canh đứng yên tại chỗ, nửa ngày trời không dám nhúc nhích.

Mễ Lạc từ trên lầu đi xuống, mỉm cười nhào đến ôm chầm người đàn ông đó từ phía sau: “Honey, sao anh về mà không gọi cho em?”