Chương 12: Chặt người thôi

Chuyển ngữ: Team Sunshine

Thơm quá, Tư Viện ngửi được mùi thơm vô cùng đặc biệt, giống như khi còn nhỏ, bà ngoại ở trong bếp hầm canh thịt cho cô. Hương quế hương hồi thêm cả hương của thảo quả, cho vào nước nóng đang sôi ùng ục, hầm nồi canh nóng hổi thơm lừng.

Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy trần nhà tối đen như mực, mặt trên là từng đường ống thép đan xen với gỉ sắt loang lổ. Cô ngoảnh đầu lại nhìn thấy một bóng người cao gầy đưa lưng về phía cô đang khuấy nồi ở trong bếp.

"Đã xong chưa, ông đây không đợi được nữa rồi." Cánh cửa bị đẩy ra, một người đàn ông thô lỗ thấp bé bước vào, nhìn thấy Tư Viện đã tỉnh bèn cười hì hì bước tới, một hàm răng ố vàng hơi thở hôi thối khiến Tư Viện ngạt thở buồn nôn suýt chút nữa thì ói ra.

"Cô gái này tỉnh dậy rồi à, chậc chậc chậc, thật không đúng lúc, lát nữa lại phải chặt, thật là tốn sức."

Anh ta đang nói cái gì vậy? Cái gì mà phải chặt đi chứ? Tư Viện nhìn nụ cười của anh ta không có ý tốt đẹp gì, ra sức ngọ nguậy muốn đứng dậy.

Nhưng cơ thể của cô lại bủn rủn mềm oặt không có sức lực, ngoại trừ con mắt có thể chuyển động ra, cô còn không nói được tiếng nào.

Bóng người cao gầy trong bếp quay người lại, hai mắt Tư Viện ngạc nhiên trừng lớn, vậy mà trên mặt người này lại là da rắn, đồng tử hình thoi con ngươi màu vàng nâu, nhìn Tư Viện một cách âm hiểm: "Yên tâm, cô ấy không động đậy được đâu."

Người đàn ông thấp bé thô kệch không chịu đựng được cúi người xuống ngửi mùi hương của cô: "Thơm, thơm quá đi, không hổ là thuốc Tang trăm năm hiếm có, ăn hết cả người cô gái này, ông đây lại có thể quay lại tuổi xuân một lần nữa rồi, lại sống thêm được mấy trăm năm nữa."

Thậm chí hắn ta còn lè lưỡi ra liếʍ mặt Tư Viện, Tư Viện theo bản năng khóc ầm lên, đáng sợ quá, cô đang ở đâu thế rốt cuộc là đã xảy ra chuyện quái quỷ gì vậy?

Mặc dù cô không còn chút sức lực nào không thể động đậy nổi, nhưng rõ ràng cô có thể cảm nhận được, đây không phải là một giấc mơ. Tay chân cô bủn rủn không chút sức lực, mùi hương ngọt ngào dị thường, còn có cả người đàn ông dính nhớp nhầy nhụa buồn nôn này nữa, khắp nơi đều tỏa ra hơi thở kinh khủng.

Người đàn ông gầy nhom nhìn nồi nước đang đun, cảm thấy cũng được rồi liền nói: "Đi chặt người đi, có thể nhấc nồi xuống rồi."

Người đàn ông to khỏe đã không chờ thêm được nữa rồi, vội vàng đi đến bên cạnh cầm lấy con dao bầu sắc bén, trong nháy mắt nhìn thấy con dao kia, Tư Viện kinh sợ trừng lớn hai mắt, cổ họng khàn khàn hét lên: "Không.... Không được....."

Tiếng kêu khàn khàn nhỏ xíu giống hệt tiếng muỗi kêu, thậm chí còn không át được âm thanh của nồi nước đang sôi ùng ục, đương nhiên cũng không thể gây ra sự chú ý của hai người đàn ông kia được.

Người đàn ông kia cầm dao đi đến chỗ cô liền lột quần áo của Tư Viện ra.

Nhưng người đàn ông gầy nhom lại ngăn cản hắn: "Đừng lột nữa, mất thời gian, chặt tay chân ra trước đi."

Người đàn ông to khỏe ngẫm nghĩ lại cũng thấy đúng, nắm chắc lấy một cánh tay Tư Viện vung dao lên chém xuống.

"Không được!!!"

Tư Viện kêu thảm thiết ngồi phịch xuống, đầu đầy mồ hôi hột, phát hiện ra mình không phải đang ở trong căn phòng u ám hoen rỉ sắt mà là ở trong căn phòng quản gia chuẩn bị riêng cho cô trong trang viên hoa hồng trắng.

Nhưng cảm giác đau đớn ấy quá mức chân thật, Tư Viện hoảng loạn kiểm tra cánh tay của mình, vẫn còn, tay chân cũng còn nguyên vẹn đủ cả, không có bị chặt. Là ác mộng?

"Gặp ác mộng à?"

Tư Viện hoảng hốt lo sợ nhìn về phía bên cạnh cửa sổ.

Ôn Đình Sơn không biết đã ngồi ở đấy từ lúc nào, lật giở cuốn sách ở trong tay, chậm rãi nâng ánh mắt lên nhìn Tư Viện.

Tư Viện sững sờ ngây người ra, vội vàng kéo chăn lên che người mình.

"Ôn.... ngài Ôn, anh.... sao anh lại ở đây?"

Không phải là mình xin nghỉ phép từ công ty về nhà sao? Đã xảy ra chuyện gì, sao mình lại nằm ở trong nhà rồi, sao lại còn ở trong một căn phòng cùng với anh ta nữa chứ?

Ôn Đình Sơn đặt cuốn sách trong tay xuống, đứng dậy đi đến trước mặt cô. Ánh mắt quét qua nhìn cả người cô một lượt, không biết là nhìn cái gì. Tư Viện vừa ngại ngùng xấu hổ vừa cảm thấy bất an, không dám nhìn khuôn mặt quá mức tuấn tú của anh, chỉ có thể cúi gằm mặt xuống, lấy chăn bọc kín người mình lại.

"Tôi vừa đi công tác về, nghe quản gia nói cô bị ốm mấy ngày nay rồi, vẫn cứ mê man, Lạc Lạc không ở nhà nên tôi đến xem cô như thế nào."

Ánh mắt của anh có hơi lạnh lùng, Tư Viện không nhìn ra có điểm gì bất thường, dường như anh chỉ là đang quan tâm bạn của vợ mình một cách bình thường mà thôi, nhưng mà.... Anh là một người đàn ông đã có vợ, ngồi ở đầu giường một cô gái vẫn còn độc thân như vậy có thích hợp không?

Tư Viện thấy có lẽ là cô suy nghĩ quá nhiều rồi, có lẽ người ta chỉ là có lòng tốt quan tâm cô một chút mà thôi. Cô mù mờ nói: "Tôi.... Tôi đã ngủ mấy ngày rồi sao?"

Người đàn ông giơ tay lên nhìn đồng hồ: "Đến bây giờ cô đã ngủ hai ngày bảy tiếng hai mươi tám phút rồi."

Tư Viện rầu rĩ hỏi: “Sao lại không đưa tôi đi bệnh viện?”

Đã hôn mê rồi không phải là nên đưa cô đi bệnh viện sao?

Ôn Đình Sơn khẽ nheo mắt lại, trong nháy mắt lại trở lại vẻ mặt lạnh lùng hờ hững: “Trong trang viên có phòng trang bị đầy đủ thiết bị y tế, quản gia là bác sĩ được cấp phép như vậy cũng đủ để khám bệnh chữa trị cho cô rồi.”

Tư Viện ngẩn người không thể ngờ được chú Lâm lại lợi hại như vậy:

“Vậy tôi….. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy, tại sao tôi lại không nhớ được gì cả?”