Chương 13: Tìm được phòng rồi sẽ chuyển đi luôn

Chuyển ngữ: Team Sunshine

Ôn Đình Sơn cũng không trả lời cô mà bước đôi chân thon dài đi đến ngồi xuống trước mặt cô. Anh ngồi gần cô như vậy dồn Tư Viện phải dựa hẳn ra sau đến tận đầu giường.

"Sợ tôi à?" giọng nói lạnh lùng của Ôn Đình Sơn vang lên, cứ như vậy ngồi ở trước mặt cô hỏi. Tư Viện vô cùng quẫn bách, xấu hổ mặt cô đỏ bừng lên tim đập thình thịch, sợ anh nhìn ra có điểm gì khác thường.

Tư Viện phải thừa nhận rằng bản năng của con người là yêu thích cái đẹp. Nhìn thấy thân thể hoàn mỹ như vậy kề sát vào mình thật đúng là khiến tim đập nhanh hơn không có cách nào kiểm soát được, dẫu biết rằng đứng núi này trông núi nọ là không đúng.

Cô nuốt nước bọt, ý đồ định dịch sang một bên xuống dưới giường từ bên cạnh giường còn lại.

"Mễ Lạc đâu, sao cô ấy lại không có ở nhà?"

Vừa mới dứt lời, cô đã bị Ôn Đình Sơn giữ lấy cằm.

Hai gương mặt cách nhau không quá một bàn tay, Tư Viện cảm thấy tim mình như sắp muốn nhảy ra ngoài rồi.

"Ngài..... Ngài Ôn..."

Ngón tay thon dài của Ôn Đình Sơn khẽ vuốt ve cằm cô, thậm chí ngón tay cái còn xoa nhẹ lên khóe môi cô, di chuyển chậm rãi từng chút từng chút một, Tư Viện sợ hãi đến mức quên cả hít thở, không thể suy nghĩ được gì nữa.

Ôn Đình Sơn lại áp sát gần cô hơn một chút, đôi mắt trầm lặng nhìn Tư Viện chằm chằm, anh tiến lại gần đến nỗi Tư Viện thậm chí còn cảm giác được hơi thở của anh phả lên trên mặt mình. Anh chầm chậm dựa sát vào cô, dường như muốn hôn cô.

Trong nháy mắt Tư Viện nghĩ đến gương mặt của Mễ Lạc vội vàng hất tay đẩy anh ra, lăn sang bên kia giường.

Cô dựa sát vào trong góc tường, mượn tấm rèm cửa sổ ở trong góc tường tạo cho mình cảm giác an toàn: "Ngài… Ngài Ôn... Anh... Anh không nên như vậy được."

Ôn Đình Sơn khẽ híp mắt lại đầy nguy hiểm, khóe môi nhếch lên nở nụ cười thích thú: "Không nên như thế nào cơ?"

Anh đứng ở bên cạnh giường vẫn chưa đến gần nhưng lại khiến cho Tư Viện cảm thấy có một loại áp bức vô cùng kinh người, giống như sự cự tuyệt của cô là một điều sai trái vậy. Cô hoảng loạn bối rối lắc đầu, biết rõ như vậy là không đúng: "Ngài Ôn, Mễ Lạc là bạn tốt nhất của tôi, hành động này của anh đều không phải với chúng tôi."

"Hành động gì cơ? Hôn cô sao?" Giọng điệu của Ôn Đình Sơn mang theo cả ý giễu cợt trào phúng khiến Tư Viện cảm thấy không thoải mái.

Cô quẫn bách không biết phải tiếp lời anh như thế nào, sự việc này đã vượt quá khỏi phạm vi nhận thức của cô rồi, cô chưa từng gặp phải chuyện như thế này bao giờ, nhưng trực giác lại mách bảo với cô rằng cự tuyệt anh là đúng, nếu không chắc chắn sẽ có nguy hiểm.

Cô suy nghĩ một lát rồi nói: "Mấy ngày nay cảm ơn sự chăm sóc của hai người, hai ngày nữa tôi tìm được phòng sẽ chuyển khỏi đây ngay."

Cô vừa mới dứt lời đã cảm thấy bầu không khí ở trong phòng đã trùng xuống, người đàn ông ở đối diện hình như không vui vẻ gì, gương mặt không có chút biểu cảm nào, bất giác Tư Viện đổ mồ hôi lạnh khắp trán, không biết vì sao anh lại không vui.

Đến giờ cô chẳng qua cũng chỉ mới trải qua một mối tình với người bạn trai cũ vô cùng cặn bã, sao có thể hiểu được tâm tư ý nghĩ của người đàn ông này chứ.

Một lúc lâu sau, Ôn Đình Sơn mới mỉm cười ảm đạm: "Tùy cô."

Anh nói xong thì rời đi không có một chút do dự nào. Cũng vì anh rời khỏi đây mà bầu không khí lúc nãy đã bớt căng thẳng trở nên thoải mái nhẹ nhàng hơn. Tư Viện suy sụp tinh thần ngồi xuống, thấp thỏm lo âu ở tận đáy lòng cuối cùng cũng được buông lỏng.

Cô chẳng còn hơi sức đâu mà suy nghĩ tâm tư sâu kín của Ôn Đình Sơn, cũng không muốn biết tiếp sau đây sẽ như thế nào nữa. Nhưng cô biết bản thân phải nhanh chóng chuyển nhà, còn phải đổi công việc nữa.

Trong thư phòng rộng lớn thiết kế theo phong cách Retro kiểu Châu Âu, Ôn Đình Sơn ngồi trên chiếc sô pha bằng da cổ điển, tùy tiện nghịch cây bút máy trong tay.

Chú Lâm đứng ở một bên im lặng dường như không hề hít thở.

Một lúc lâu sau, Ôn Đình Sơn mới lên tiếng: "Những tên rác rưởi kia sao lại tìm được cô ấy?"

Chú Lâm nói: "Chắc là chuyện lần trước ở hội sở bị rò rỉ ra ngoài, có người nghe được tin tức cho nên đến để "chia nhau miếng bánh"?"

"Chia nhau?" Giọng điệu Ôn Đình Sơn chế nhạo mỉa mai nói: "Bọn chúng muốn chiếm lấy đồ ăn của tôi à?"

Chú Lâm hiểu anh đã tức giận rồi bèn vội vàng nói: "Ngài yên tâm, đều đã xử lý sạch sẽ rồi, sẽ không có người biết chuyện của cô Tư nữa đâu."

Ôn Đình Sơn liếc mắt nhìn ông, ném cây bút trong tay ra ngoài. "Thật ra cô ấy cũng có một chút hứng thú, vậy mà lại có thể kháng cự lại vẻ đẹp mê hoặc quyến rũ này của tôi?"

Trong khoảnh khắc Tư Viện đẩy anh ra, anh vô cùng bất ngờ, đã sống hơn ngàn năm nay, không có người phụ nữ nào có thể cưỡng lại vẻ bề ngoài hấp dẫn này của anh. Ham muốn háo sắc của con người tuyệt đối vượt xa lý trí của bản thân họ. Gặp được túi da mị hoặc thường sẽ mất đi lý trí mà trầm luân ở trong sắc đẹp không có cách nào có thể tự thoát khỏi.

Cái gì mà đạo nghĩa với tình nghĩa chứ, những người có thể giữ vững được lòng mình đã ít lại càng ít hơn, nam nữ đều như thế.

Đợi đến khi tỉnh táo lại từ trong mê luyến say đắm vẻ bề ngoài thì cũng đã muộn màng rồi.

Vì vậy sự cự tuyệt của Tư Viện khiến anh bất ngờ, nhưng cũng chỉ là có một chút bất ngờ mà thôi.

Có thể từ chối được lần một lần hai nhưng liệu có thể từ chối được lần thứ ba lần thứ tư không?

Ánh mắt của cô nhìn anh, phản ứng của cơ thể không thể dối gạt người được, bản năng của người phụ nữ này cũng bị rung động bởi vẻ bề ngoài đẹp đẽ.

Anh khẽ cười rồi nói: "Những tên rác rưởi kia ngửi được mùi hương sẽ xuất hiện ngay, cũng không ngăn cản được mấy người. Cô ấy rời xa tôi, bất cứ lúc nào cũng phải lo lắng cho tính mạng của cô ấy."

"Cô Tư muốn rời khỏi đây ư?" Chú Lâm dừng lại một lát rồi hỏi: "Vì sao ngài không trực tiếp ăn cô ấy luôn?"

Ông nghe nói, trong cơ thể người phụ nữ đó có thuốc Tang, đó là thứ trăm năm hiếm gặp, nếu như ăn được nó, đương nhiên là vô cùng có lợi. Tư Viện vốn dĩ là do Mễ Lạc dụ dỗ đến tận đây, là đồ ăn chuẩn bị cho Ôn Đình Sơn, vì lý do gì mà ngài Ôn lại không ăn cô ấy ngay lập tức chứ?

Thế này chẳng phải là để lại cho những yêu quái ngoài kia có cơ hội cướp đoạt mất sao?

Ôn Đình Sơn khẽ chuyển động đầu lưỡi, dư vị tươi ngon của máu tươi ngày hôm đó là mỹ vị của thuốc Tang, cũng chính là thịt Đường Tăng ở trong truyền thuyết, là tiên dược mà tất cả yêu quái đều mong muốn.

"Đồ ăn mà bị dọa giật mình sợ hãi thì mức độ tươi ngon sẽ giảm đi rất nhiều, chỉ có đồ ăn còn giữ nguyên sức sống, cam tâm tình nguyện mới là mỹ vị được quyết định."