Chương 20: Quá thú vị

Chuyển ngữ: Team Sunshine

Không nên như vậy, nội tâm Tư Viện điên cuồng gào thét, cô càng muốn thoát khỏi Ôn Đình Sơn thì lại càng chủ động ghé sát vào người anh. Ôn Đình Sơn ôm lấy eo cô, đôi tay không ngừng di chuyển lên trên, sờ vào ngực cô. Năm ngón tay lạnh lẽo nhấn vào bộ ngực mềm mại, làm cho Tư Viện trở nên kích động, cả người tê dại.

Cũng chính cảm giác tê dại này làm cho cô bừng tỉnh, đột nhiên cô đẩy Ôn Đình Sơn ra.

Ôn Đình Sơn bất ngờ, Tư Viện đưa tay lên lau sạch môi, trừng mắt nhìn anh một cách ghét bỏ, sau đó vội vàng rời đi. Bộ dạng cắm đầu chạy đi như một con thỏ con, phe phẩy cái đuôi ngắn cũn cỡn, trông có chút đáng yêu.

Một lúc lâu sau, Ôn Đình Sơn nở nụ cười. Thú vị, quá thú vị, không ngờ cô có thể thoát khỏi anh nhanh như vậy.

Không hổ danh là thuốc Tang, có vẻ như anh vẫn cần bỏ ra một chút công sức để đạt được điều mình muốn.

Tư Viện trốn về phòng, đóng cửa lại thật mạnh, lao vào trong nhà vệ sinh rửa mặt rồi đánh răng liên tục cho đến lúc lợi chảy máu mới chịu dừng lại.

Thủ đoạn của đối phương đúng thật là cao siêu, Tư Viện không hiểu nổi tại sao cô lại chủ động đáp lại anh. Trong nháy mắt, thân thể và linh hồn cô giống như bị chia thành hai nửa. Đầu óc liên tục nói không được nhưng thân thể lại đáp lại theo bản năng.

Du͙© vọиɠ giống như ngọn lửa thiêu đốt cô, rất nhanh đã quét qua toàn bộ cơ thể, cô không thể kiềm chế được mà khuất phục trước bản năng.

Cô cảm thấy qυầи ɭóŧ ướt đẫm, đúng vậy, cô không thể kiềm chế ham muốn tìиɧ ɖu͙© của mình. Tư Viện dùng nước rửa mặt thật sạch, nhìn chằm chằm bản thân trong gương, cảm thấy mọi chuyện quá vô lý.

Tại sao lại như vậy chứ?

Cô không hiểu nổi, chỉ có thể lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng tìm thông tin về những căn nhà đang cho thuê.

Cô phải đi, đi ngay.

Người đàn ông này vừa hấp dẫn vừa nguy hiểm, cô có thể cưỡng lại một lần hai lần, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy liệu cô có thể cưỡng lại được không?

Mễ Lạc vì bạn trai cũ mà bị tâm thần phân liệt, nếu cô lỡ làm điều gì đó kí©h thí©ɧ cô ấy một lần nữa, điều gì sẽ xảy ra với cô ấy chứ?

Tư Viện không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ xa hơn, cô thật sự rất sợ hãi.

Cô biết mình không thể gánh nổi tội lỗi lớn như vậy, cô thà bị người khác làm cho thất vọng còn hơn tự mình làm tổn thương người khác.

Có rất nhiều thông tin cho thuê nhà, rất nhanh sau đó Tư Viện đã chọn được một căn nhà không tồi, cô nóng lòng gọi điện thoại cho bên kia, đối phương nghe nói có người muốn đến xem nhà, liền vội vàng đồng ý.

Sau khi sắp xếp xong buổi hẹn, Tư Viện vội vàng xuống lầu đi xem nhà.

Ôn Đình Sơn đi từ trong phòng ra, chỉ nhìn thấy bóng dáng cô rời đi.

“Cô ấy đi đâu vậy?” Ôn Đình Sơn hỏi quản gia.

Quản gia bưng cà phê lên, cung kính nói: “Hình như cô ấy có hẹn đi xem nhà."

Ôn Đình Sơn nhíu mày, đôi mắt xanh thẳm lộ ra ẩn ý, liếc mắt nhìn quản gia, không cần nói thêm gì, quản gia cũng hiểu: “Ngài yên tâm, tôi sẽ lo liệu mọi việc."

Ôn Đình Sơn “ừ” một tiếng, nhấp một ngụm cà phê: “Chuyện của Mễ Lạc đã xử lý xong chưa?"

“Đã xong thưa ngài, lần này cô ấy không cẩn thận để phát bệnh, bác sĩ đã cho cô ấy uống thuốc, ngày mai là có thể trở về."

Quản gia thận trọng trả lời, Ôn Đình Sơn lại nói: “Tôi muốn hỏi là chuyện cô ấy gϊếŧ mấy người kia đã xử lý xong chưa?"

Trong thành phố xảy ra ba vụ gϊếŧ người liên tiếp, kẻ sát nhân không phải ai khác mà chính là Mễ Lạc.

Quản gia dừng một chút rồi nói: “Thưa ngài, Mễ Lạc cũng không còn giá trị nữa, tại sao phải giữ cô ấy lại?"

Ôn Đình Sơn thản nhiên nói: “Lâm Văn, ông cũng không biết cách cư xử với phụ nữ như một quý ông nhỉ!"

Quản gia cũng không để ý tới lời anh nói, đôi mắt xanh thẳm bình tĩnh, không chút gợn sóng, nói đến chuyện gϊếŧ người, cũng điềm đạm giống như uống nước: “Chỉ là tôi cảm thấy, sự ham muốn của cô ấy càng ngày càng lớn, tham lam như vậy, sớm hay muộn cũng sẽ gây phiền toái cho ngài. Phòng trường hợp sau này cô ấy gây ra đại họa, chi bằng bây giờ chúng ta nhanh chóng dọn dẹp mọi thứ sạch sẽ."

Ôn Đình Sơn buông ly cà phê xuống, vừa suy nghĩ vừa xoa cằm: “Đừng nóng vội, cô ấy vẫn còn có ích."

Quản gia ngước mắt nhìn Ôn Đình Sơn, như đang suy tư gì đó, nhưng cuối cùng cũng không hỏi thêm gì, chỉ im lặng thu dọn ly cà phê rồi lui xuống.