Chương 22: Gái đứng đường

Chuyển ngữ: Team Sunshine

"Hóa ra lúc nóng giận là có thể lấy tiền rồi chạy trốn, vậy theo logic của anh, lúc tức giận thì cũng có thể gϊếŧ người, có đúng không?”

Sắc mặt của Hàn Túc đột nhiên trở nên khó coi, đảo mắt nhìn xung quanh một chút nhưng vẫn nhẫn nại, cắn răng nói: “Viện Viện, anh biết lỗi của anh rồi, em đừng giận, chúng ta về nhà trước rồi nói chuyện, được không?”

“Được rồi, trước tiên anh nên trả lại số tiền mà anh đang nợ tôi đi. Tổng cộng là ba mươi vạn tệ, một đồng cũng không được thiếu.” Tư Viện xòe tay ra đòi, cũng không thèm để ý đến những người đang đứng xem trò vui, cô chính là người bị hại, cây ngay không sợ chết đứng.

Hàn Túc mím môi cười trừ: "Viện Viện, em xem quan hệ của chúng ta xem, tiền của anh chính là tiền của em, chẳng lẽ tiền của em không phải cũng thuộc về anh sao? Bây giờ không thể để người đàn ông chi trả hết mọi thứ, còn phụ nữ chỉ cần hưởng thụ thôi, đúng không?”

"Đúng vậy, em gái, nếu đã là người yêu rồi thì làm sao mà phân chia tiền rạch ròi như vậy được chứ?”

"Chính xác, mấy người phụ nữ này, lúc tiêu tiền của đàn ông thì tiêu như nước, còn khi đàn ông cần một ít tiền, thì lại phản ứng như họ chuẩn bị gϊếŧ người vậy?”

Có hai hay ba người đứng bên đường theo dõi hai người họ, đứng hút thuốc lá rồi chế nhạo Tư Viện.

Hàn Túc nhìn thấy có người nói giúp mình, lưng lại càng thẳng hơn: "Viện Viện, chúng ta đều là người một nhà, có chuyện gì thì để về nhà rồi nói."

“Ai là người một nhà với anh, Hàn Túc, chúng ta đã bên nhau mười mấy năm rồi, anh ăn cũng của tôi, dùng đồ cũng của tôi, lại không muốn đi gây dựng sự nghiệp, khởi nghiệp thì thất bại, trước giờ tôi đều nhẫn nhịn. Tới bây giờ, không những anh lấy hết sạch sạch tiền của tôi, lại còn đi nói với mọi người rằng tôi không tốt, cuối cùng là cầm luôn quyển sổ tiết kiệm ngân hàng của tôi chạy trốn. Bây giờ anh còn dám vác mặt đến nói chuyện tình cảm với tôi à? Anh cũng là một người đàn ông mà!"

Tư Viện nhắm vào Hàn Túc mà trút giận, càng nghĩ lại càng cảm thấy uất ức, cô tuân thủ quy tắc, ngây thơ dễ bị lừa gạt, cô đã bị người đàn ông này lừa dối mười năm, phí phạm tuổi thanh xuân dùng để nuôi chó cô cũng không thèm để bụng, bây giờ lại còn bị anh ta làm nhục ở ngoài đường nữa sao?

Mọi người trên đường phố đột nhiên ồn ào: “Anh trai, người phụ nữ này không nghe lời thì cứ lôi ra mà đánh, phụ nữ không nghe lời cứ đánh vài cái là phải nghe răm rắp. Còn nếu thiếu tiền thì cứ đem cô ta đi mà bán, chỉ cần anh không khó chịu với việc bị cắm sừng thôi chứ lo gì thiếu tiền chứ? Haha.”

Mấy tên lưu manh đứng bên cạnh đột nhiên cười to, nhìn Tư Viện với ánh mắt cợt nhả, như thể cô chính là một cô gái đứng đường vậy.

Tư Viện hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ, sau đó xoay người rời đi.

Đương nhiên là Hàn Túc không muốn như vậy, anh ta vội vàng đuổi theo sau Tư Viện: “Này em đừng đi, anh còn có chuyện muốn nói với em.”

Tư Viện dùng sức đá mạnh vào người anh ta: "Anh có còn chút mặt mũi nào không vậy? Muốn tôi gọi cảnh sát đến bắt anh thì anh mới chịu cút đi phải không?

Hàn Túc bị đá một cái đau điếng, tức giận giơ tay định đánh người.

Tư Viện sợ hãi né tránh, nhưng cái tát ấy lại không hề rơi xuống mặt cô. Cô nghe thấy tiếng thì ngước mắt nhìn lên, một người đàn ông cao lớn đang đứng chắn trước mặt cô. Hai tay Hàn Túc bị anh kẹp chặt, đạp mạnh một cái, ngã nhào xuống đất.

“Mày đang làm cái quái gì vậy?” Hàn Túc vừa nắm chặt cánh tay vừa chửi bậy.

Người đàn ông bước tới, cười chế nhạo: “Người anh em à, xuống tay với phụ nữ đúng là quá thô lỗ."

“Đó là bạn gái của tao, liên quan gì đến mày à?” Hàn Túc hét ầm lên.

Người đàn ông quay đầu lại, khuôn mặt trắng nõn, khôi ngô tuấn tú, lộ ra vẻ tao nhã. Anh ta cười, hỏi: "Cô gái, anh ta có phải là bạn trai của cô không?"

Tư Viện lắc đầu: "Không phải, anh ta nợ tôi rất nhiều tiền, anh ta chính một kẻ lừa đảo."

“Mày nói mẹ gì vậy, đó là mày tự nguyện đưa cho ông đây.” Những từ ngữ phát ra từ miệng Hàn Túc khiến Tư Viện kinh ngạc.

Bắt đầu từ khi nào mà người đàn ông dịu dàng lịch thiệp trong trí nhớ của cô lại xấu xa hèn mọn đến như vậy.

Một con người thật tầm thường, vô cùng bẩn thỉu, thật nực cười!

“Cô có cần gọi cảnh sát không? Cô gái xinh đẹp?" Người đàn ông mỉm cười, dịu dàng quan tâm cô.

Tư Viện đã cảm thấy an toàn hơn, nhìn Hàn Túc, lắc đầu nói: "Hàn Túc, trước đây là do tôi bị mù, mười năm thanh xuân của tôi, số tiền anh đang nợ tôi, tôi coi như là đang bố thí cho một con chó. Bây giờ anh mau cút khỏi tầm mắt của tôi đi, đời này kiếp này anh đừng để tôi phải nhìn thấy anh nữa, nếu không tôi sẽ bắt anh phải trả một cái giá rất lớn.”